Phục Kích Ái

Chương 51 : Thô bạo yêu . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ quân dụng trên cổ tay, 1 giờ 55. “Hô...” Nàng thở phào nhẹ nhõm thật to, cũng còn tốt không muộn...



“Bắc Thần, chị ở trong xe chờ em trước, em đi tìm Ngụy chỉ huy, sau đó trở về tìm chị.” Lý Thiên Hữu vừa ngồi ở trong buồng điều khiển mặc áo khoác vừa nói với Lâm Bắc Thần bên cạnh. Vừa nãy chạy vội quá, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mang theo Lâm Bắc Thần cùng La Quân lên xe liền chạy, mà xe Tiết Dao Dao theo ở phía sau lại không có bóng dáng, xe Lâm Bắc Thần lại không vào được trạm gác, hết cách rồi, nàng chỉ có thể tự mình đi vào trước để Lâm Bắc Thần chờ ở bên ngoài.



Lâm Bắc Thần buông xuống tay nắm cửa xe, Lý Thiên Hữu còn thiếu chút nữa không để xe bay lên, lúc chạy đến khúc ngoặt cũng không giảm tốc độ mà trực tiếp di chuyển. Xem ra cô thật đúng là không biết rõ cái người luôn luôn nói không nhiều lắm hơn nữa thoạt nhìn còn có chút lịch sự này, chỉ nhìn lúc nàng đối phó mấy tay súng đó, trong ánh mắt sắc bén tràn đầy nồng đậm sát ý, Lý Thiên Hữu như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là cái dạng hoàn cảnh sinh tồn gì làm cho Lý Thiên Hữu biểu hiện ra hai loại tính cách bất đồng?



“Bắc Thần?”



Nghe được Lý Thiên Hữu gọi mình, Lâm Bắc Thần từ trong suy tư phục hồi tinh thần lại. Cô trông thấy lúc này Lý Thiên Hữu đã ăn mặc chỉnh tề đang lo lắng nhìn mình, cô nhẹ nhàng gật đầu nói rằng: “Em đi đi, chị ở trên xe chờ em.”



Thời gian không đợi người, Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần ưng thuận, cũng không nói nhiều. Nàng đưa xe rời khỏi trạm gác đỗ ở một bên, liền xuống xe. Nàng bước nhanh đi đến phòng bảo vệ, lấy ra giấy chứng nhận binh lính của mình nói rõ mục đích đến, liền được một binh nhì mang vào trong sân lớn bộ đội.



Lý Thiên Hữu theo binh nhì đi tới trước cửa phòng làm việc của Ngụy chỉ huy, binh nhì nói cho nàng, Ngụy chỉ huy vừa có việc gấp ra ngoài, phải qua một hồi mới có thể trở về. Còn nói, hiện tại trong phòng làm việc còn có một vị chỉ huy, hẳn là đang chờ nàng. Nói xong binh nhì kính cho Lý Thiên Hữu một chào theo nghi thức quân đội liền đi.



Lý Thiên Hữu nghi hoặc gõ vang cửa phòng làm việc, mở cửa chính là thư ký văn phòng của Ngụy chỉ huy, Lý Thiên Hữu vào phòng làm việc thì thấy chỉ huy Vương Kính Tùng của nàng đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha uống trà. Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa lúc hai giờ quá vài giây. Nàng bước nghiêm đi tới trước mặt Vương chỉ huy, kính một cái quân lễ tiêu chuẩn, hô: “Chào chỉ huy!”



Vương Kính Tùng ngẩng đầu khẽ cau mày nhìn Lý Thiên Hữu. “Cô đến muộn 8 giây, Lý Thiên Hữu!” Chỉ huy nhấn mạnh gọi tên Lý Thiên Hữu.



“Chỉ huy, tôi...”



“Sự tình đều giải quyết rồi?” Vương Kính Tùng cắt đứt lời Lý Thiên Hữu, hỏi tiếp. Vừa nãy hắn đang nói chuyện cùng Ngụy chỉ huy, điện thoại của Ngụy chỉ huy liền vang lên, tiếp xong điện thoại Ngụy chỉ huy liền đi. Trước khi đi nói cho hắn biết là đi cứu cháu gái Tiết quân trưởng, còn nói binh hắn phải đợi cũng ở một chỗ với các nàng, hỏi hắn có muốn đi xem một chút không, bị hắn cự tuyệt. Hắn biết rõ chính binh hắn bồi dưỡng ra, chỉ cần có Lý Thiên Hữu ở đó cháu gái Tiết quân trưởng tuyệt đối không có gì nguy hiểm, dù là liên đội của Ngụy chỉ huy đồng loạt điều động, cũng chưa chắc bị thương nàng, càng đừng nói chính là mấy tên tiểu mao tặc...



Bạn cũng sẽ thích



[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ (Bộ 1) by vientucmo



[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...



By vientucmo



52.1K 2.3K



Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)



Tác giả: Vô Nhân Lĩnh Thủ



Thể loại: GL, hiện đại, cảnh sát nằm vùng, ngược, HE.



Trạng thái: Editing



Nhân vật: Vương Lị Nỉ (Viên Quỳnh) x Ngô Phong, cùng với sự hợp tác của dàn diễn viên phụ.



Nguồn QT: BachHopTT



*Ợ



[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng by EvNguyen



[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng



By EvNguyen
Sau khi Tiết Dao Dao mang theo Lý Thiên Kiêu rời khỏi, toàn bộ trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Thần và Lý Thiên Hữu, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì.



Lâm Bắc Thần đón nhận ánh mắt chăm chú của Lý Thiên Hữu nhìn Lý Thiên Hữu một hồi, tiếp đó cô đi tới trước người Lý Thiên Hữu, đưa tay xoa gương mặt nàng, chăm chú phác họa. Lý Thiên Hữu lăng lăng đứng, tùy ý động tác của Lâm Bắc Thần, nét mặt của Lâm Bắc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ khiến nàng nhìn không ra ý nghĩ của cô, thế nhưng động tác mềm nhẹ đó cũng đang im lặng nói không nỡ...



“Không cần chuẩn bị một chút sao? Em đã làm lỡ một nửa thời gian rồi.” Lâm Bắc Thần hồi thần, buông tay xuống dịu dàng nói với Lý Thiên Hữu.



“Ừm, chỉ huy bảo em thay quần áo.” Lý Thiên Hữu ngoan ngoãn trả lời.



Lâm Bắc Thần đi tới bên giường đưa tay cầm lấy túi hành quân của Lý Thiên Hữu, cũng không nói, cô cau mày nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Hữu. Ngực thầm nghĩ “Sao nặng như vậy? Vừa nãy thấy Lý Thiên Hữu rõ ràng chỉ dùng một tay mang theo.”



Lý Thiên Hữu nở nụ cười, nàng đi tới bên người Lâm Bắc Thần, dắt tay cô để cô ngồi ở trên giường, liền mở túi lấy ra toàn bộ trang bị phải mặc, mê thải phục, mũ bảo hiểm. Nàng cởi thường phục trên người, giương mắt thoáng nhìn Lâm Bắc Thần, nàng có chút xấu hổ, bởi vì phải làm nhiệm vụ nàng nhất định phải thay toàn bộ quần áo ngoại trừ đồ lót, thế nhưng Lâm Bắc Thần ngay trước mặt vẫn nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy xấu hổ. Lâm Bắc Thần nhìn ra Lý Thiên Hữu quẫn bách, cô kéo khóe miệng tà ác nở nụ cười, cô thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của Lý Thiên Hữu...



Lần này Lý Thiên Hữu thay quần áo phải tính là phá kỷ lục bình thường của nàng, vì không cho Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm nàng quá lâu, nàng vài giây liền đổi xong áo ba lỗ đặc chất sát người tiếp theo liền mặc vào áo khoác mê thải.



Sau khi Lý Thiên Hữu mặc quần áo tử tế sắp xếp hết thảy trang bị nàng lại khôi phục hình dạng lúc mới gặp gỡ Lâm Bắc Thần, chỉ là hiện tại trên mặt nàng không có vẽ màu điều. Lâm Bắc Thần hơi ngửa đầu nhìn Lý Thiên Hữu trước mặt vũ trang hạng nặng bỗng chốc uy vũ không ít, cô vươn tay giúp nàng chỉnh vạt áo một chút



“Thiên Hữu, mặc kệ em đi hoàn thành nhiệm vụ dạng gì, nhất định phải an toàn trở về, chị đợi em.” Lâm Bắc Thần đứng dậy ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu nói rằng.



“Em sẽ, chị cũng chú ý an toàn, tuy Điền Chí Vĩnh đã không có uy hiếp, thế nhưng vẫn đề phòng tốt hơn.” Lý Thiên Hữu như trước lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Bắc Thần, nàng dặn dò.



“Chuyện của chị em không cần lo lắng, chị sẽ xử lý tốt. Em nhớ kỹ, hiện tại không chỉ là có em gái của em, còn có chị, em phải chịu trách nhiệm vì lời nói của em, đừng để chị đợi lâu.”



“Bắc Thần, chị, chị là đáp ứng em sao?... a...” Lý Thiên Hữu kích động hỏi một nửa, Lâm Bắc Thần liền dùng môi niêm phong nàng, nàng vui vẻ ôm Lâm Bắc Thần vào lòng tập trung hôn trả. Bởi vì hai người cách giường rất gần, Lâm Bắc Thần hơi đẩy Lý Thiên Hữu liền ngã xuống trên giường, cô đè ở trên người Lý Thiên Hữu hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi trực tiếp vói vào trong mê thải phục của Lý Thiên Hữu nắm ngực Lý Thiên Hữu.



“Bắc Thần, đừng, đừng như vậy. Không được, em phải xuất phát.” Lý Thiên Hữu cả người run lên, tại sao mỗi lần Lâm Bắc Thần tới thời khắc như vậy đều có vẻ bá đạo và cấp thiết như thế, nàng chuyển đầu không cho Lâm Bắc Thần tiếp tục hôn môi, nàng sợ tiếp tục như vậy chưa vài giây nàng thực sự sẽ chịu không nổi.



“Em nói, em và Hạ Phi đó đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Bắc Thần vừa nhẹ xoa bộ ngực của Lý Thiên Hữu, vừa cắn vành tai của Lý Thiên Hữu, hỏi.



“Không, không có gì, chúng em là bằng hữu.” Lý Thiên Hữu thực sự chịu không nổi Lâm Bắc Thần động tác như vậy, nàng thật muốn lý ngư đả đỉnh* một cái đứng lên, thế nhưng nàng sợ nàng hơi có vô ý sẽ làm thương đến Lâm Bắc Thần, bất đắc dĩ đành cắn môi gắng gượng...



(*lý ngư đả đỉnh: 1 động tác võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.)



“Hừ!” Lâm Bắc Thần dùng mũi nặng nề hừ một tiếng, “Em để Thiên Kiêu gọi hắn là anh rể, còn dám nói không có gì?” Lâm Bắc Thần chuyển miệng qua cần cổ của Lý Thiên Hữu, không nhẹ không nặng cắn.



“Thực không có, Thiên Kiêu có thể là nghe cô hai nói cái gì, em không bảo em ấy gọi như vậy.” Lý Thiên Hữu thực sự chịu không nổi cảm giác bị Lâm Bắc Thần làm cho có chút đau còn có chút ngứa. Nàng lấy tay cố định vai Lâm Bắc Thần thật lòng nói với Lâm Bắc Thần.



“Tốt nhất không có, chị nói cho em, Lý Thiên Hữu! Em từ trong ra ngoài đều là người của Lâm Bắc Thần, cũng chỉ có thể là người của Lâm Bắc Thần.” Lâm Bắc Thần trên cao nhìn xuống Lý Thiên Hữu, vẻ mặt của cô cực kỳ nghiêm túc, giống như là nữ vương lên tiếng ra lệnh, khí phách mười phần.



Lý Thiên Hữu vừa định tiếp lời cam đoan, chợt nghe thấy mũ bảo hiểm bị vứt tại bên giường truyền đến âm hưởng, Lý Thiên Hữu nhanh chóng buông Lâm Bắc Thần đưa tay cầm lấy mũ bảo hiểm đội ở trên đầu.



“Chỉ huy, tôi đã chuẩn bị xong, lại quay về phòng làm việc tìm ngài sao?”



“Tốt, ta liền tới đây.”



“Rõ!” Lý Thiên Hữu nói xong, nàng tháo xuống mũ bảo hiểm, chậm rãi quay đầu ngây ngốc nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Xong rồi, vừa nãy chúng ta, chúng ta nói sẽ không bị chỉ huy nghe qua đi?”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ vương rốt cục thông suốt, hai người rốt cục cùng một chỗ, tuy rằng đường còn rất dài dằng dặc, nhưng ít nhất đó là một khởi đầu tốt...



Các đồng học thả pháo chúc mừng một chút đi, ha ha...