Phục Kích Ái

Chương 61 : Ngoài dự liệu . . .

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Tháng 11 khí trời đông bắc bắt đầu lạnh lên, sau khi rơi xuống mấy trận tuyết lớn, nhiệt độ không khí bắt đầu kịch liệt giảm xuống. Lý Thiên Hữu bị đưa trở về đã 3 ngày, mấy ngày nay nàng bắt đầu có chút ho, thoáng cái từ phía nam trở lại phương bắc, thân thể nàng vốn là có thương tích có chút không thích ứng được lạnh giá như vậy...



Mỗi ngày Lý Thiên Hữu đều chỉ là hoặc ngồi, hoặc nằm đờ ra ở trên giường, ngoại trừ người đúng hạn đưa cơm, hầu như nàng không được tiếp xúc bất kỳ người nào bên ngoài. Cảm giác như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, tràn đầy cô độc bao phủ nàng. Nàng cũng không biết lúc nào mình có thể đi ra gian phòng này, thế nhưng nàng có thể đoán rằng, có lẽ ra khỏi gian phòng này gian phòng nàng tiến vào tiếp theo liền có thể là nhà tù...



Lý Thiên Hữu nằm ngửa ở trên tấm phản cứng ngây người nhìn trần nhà trắng như tuyết, nàng nhớ Lâm Bắc Thần, mỗi ngày đều nhớ, ánh mắt thất vọng lúc Lâm Bắc Thần nổi giận vung nàng cái tát luôn luôn chiếu lại ở trong đầu nàng. Nàng đưa ra chia tay, nàng biết nàng thật sự tổn thương lòng Lâm Bắc Thần, loại ý nghĩ này rất dằn vặt người, khiến cho thần thủ bắn tỉa giỏi chịu đựng cô quạnh nhất như nàng cảm thấy được dày vò, vây hãm ở trong căn phòng hơn mười mấy mét vuông, nàng khô khan buồn bực cực điểm...



Sau khi trở về, trạng thái tinh thần của Lý Thiên Hữu phi thường không tốt, hơn nữa trên người có thương tích, mấy hôm nay lại có chút cảm mạo, cả người nàng thoạt nhìn rã rời, còn cả ngày miên man suy nghĩ, nàng không biết cứ tiếp tục như vậy nàng có thể bị mắc bệnh trầm cảm không, càng không biết sau khi lên tòa án quân sự vào ngục giam, những tháng ngày đó phải trôi qua thế nào...



Hành lang thường ngày an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm giẫm quân giày, con mắt mở to của Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện hơi híp lại, mặc kệ nàng là quân nhân hay là phạm nhân, tính cảnh giác quanh năm huấn luyện ra vẫn luôn cao.



Không lâu sau cửa bị mở, Vương Kính Tùng một thân quân trang phẳng phiu xuất hiện tại trong phòng.



Lý Thiên Hữu thấy người đến là chỉ huy của nàng, vọt một cái từ trên giường xoay người xuống giường, đứng thẳng tắp ở bên giường. Nàng kéo kéo quần áo có chút mất trật tự, cánh tay vuông góc giơ lên vài lần cuối cùng bỏ đi động tác kính quân lễ, sau đó im lặng nhìn chằm chằm chỉ huy.



Vương Kính Tùng đem một túi đầy ắp hoa quả xách trong tay đặt ở trên giường, ngước mắt nhìn Lý Thiên Hữu.



“Thế nào, hiện tại ngay cả tiếng chỉ huy cũng không nguyện gọi?”



“Tôi...” Lý thiên hữu cắn môi dưới một bộ vẻ mặt chịu đại oan ức nói.
Tiết Dao Dao quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Lý Thiên Hữu.



“Chị mang tiền không? Có thể cho em mượn một ít?”



“Tiền? Em ở chỗ này cần tiền làm gì?” Tiết Dao Dao nghi hoặc hỏi, nàng vừa hỏi vừa lật túi lên.



“Trên người em một xu cũng không có, trước tiên chị cho em mượn chút, em hữu dụng.” Lý Thiên Hữu nhẹ giọng nói.



Tiết Dao Dao mở ra túi tiền lấy ra tất cả hồng phiếu, sau đó lại lấy ra một xấp nhân dân tệ dày đặc từ trong túi da giao cho Lý Thiên Hữu, hỏi: “Có đủ hay không? Không đủ thì lát nữa chị lại bảo người đưa cho em.”



“Được rồi, cảm ơn.” Lý Thiên Hữu thoáng ước lượng tiền trong tay, nàng nghĩ thầm một xấp tiền dày này có chừng 2 vạn khối đi...



Sau khi Tiết Dao Dao đi, Lý Thiên Hữu đi vài vòng quanh gian phòng, lòng của nàng như bị nướng ở trên than lửa, nóng lòng muốn chết. Mấy ngày nay nàng một mực hối hận ngày đó ở Lâm Giang thái độ của mình với Lâm Bắc Thần, người cao ngạo như vậy, có thể ngàn dặm xa xôi thăm nàng, nhưng cứ thế bị nàng ép đi...



Lý Thiên Hữu càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, khó chịu nàng chỉ muốn rơi nước mắt. Trong đầu nàng lại hiện ra bộ dáng Lâm Bắc Thần gặp nạn, nàng càng nghĩ càng sợ, nàng nghĩ chính mình không thể ở đây chờ không động, nếu như Lâm Bắc Thần quả thật gặp bất trắc, như vậy thời gian chính là vấn đề lớn, cái gọi là một bước sai từng bước sai, Lý Thiên Hữu nghĩ thầm, dứt khoát hoặc là không làm, dứt khoát thì coi như một sai đến cùng...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các vị lưu bình tát hoa đi, tấn giang rốt cục khôi phục bình thường, không hề giật, thật không dễ dàng...