Phục Kích Ái

Chương 66 : Thà chết không bỏ . . .

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Lúc bộ đội Lý Thiên Hữu tạt qua sơn đạo chạy đi căn cứ kẻ địch, một đội khác do cảnh sát Lâm Giang, đặc cảnh phòng chống bạo lực, quân đội vũ cảnh tạo thành đại bộ đội đã sớm đến địa điểm dự định. Nhiệm vụ vây quét lần này trực tiếp do Đường Quốc Cường - bí thư thị ủy của Lâm Giang trấn giữ chỉ huy, Trương Hạ Sơn - cục trưởng công an thành phố tự mình đứng đầu, dẫn dắt chúng quân binh đem khe núi nhỏ vây chặt đến mức không lọt một giọt nước, chỉ chờ đợi bầu trời tối đen, dễ dàng triển khai hành động.



Thời gian chỉ thẳng hướng 8 giờ tối, lúc này Lý Thiên Hữu đã nằm trong cây cỏ tận 3 giờ rồi. Cách thời gian tổng tiến công còn kém nửa giờ, Lý Thiên Hữu không nhịn được ngửa đầu thoáng nhìn bầu trời, bầu trời buổi tối một mảnh mờ mịt, đừng nói những vì sao liền ngay cả mặt trăng đều trốn đi, Lý Thiên Hữu đột nhiên nhớ tới trước tập hợp, chỉ huy nói đêm nay có mưa rào, cũng không biết có thể bắt đầu rơi không...



Lý Thiên Hữu bị an bài ở giữa sườn núi cách cửa sổ sau dãy nhà không tới 50 mét, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có dãy nhà lớn trong khe núi là đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên kẻ địch vẫn chưa ngờ tới lúc này bọn chúng đã bị bao vây. Lý Thiên Hữu bình tĩnh lại không khỏi lo lắng, vạn nhất thân phận gián điệp bại lộ, hoặc đây cũng là thòng lọng kẻ địch làm, vậy thì xong rồi, tuy nói mấy loại bộ đội cứng cỏi liên thủ mặc dù gặp phải mai phục cũng sẽ không có tổn thất quá lớn, thế nhưng, bởi vậy, an toàn của Lâm Bắc Thần sẽ rất khó nói...



Trong tai nghe thỉnh thoảng truyền đến bộ đội địa phương bố trí tình huống, vừa qua 8 giờ, dùng triền núi làm ranh giới, trạm gác công khai và trạm gác ngầm ẩn núp bên ngoài triền núi của kẻ địch đều đã bị đặc cảnh bí mật giải quyết sạch rồi. Lý Thiên Hữu ngưng lại hô hấp, tay nắm súng hơi thấm ra mồ hôi, nàng ở trong lòng không ngừng mệnh lệnh bản thân, mặc kệ thế nào, nửa giờ nữa, cho dù là liều mạng cũng phải hoàn hảo không chút tổn hao cứu ra Lâm Bắc Thần...



Trần Hồng Vũ được chỉ huy phân làm trợ thủ tạm thời của Lý Thiên Hữu, hắn rõ ràng cảm giác được Lý Thiên Hữu khẩn trương, hắn khoát tay lên tay trái nắm súng trường ngắm bắn của Lý Thiên Hữu, thoải mái cười cười với nàng. Lý Thiên Hữu quay đầu tới, nhìn khuôn mặt có chút sợi màu của Trần Hồng Vũ, không biết sao trong đầu lại hiện lên nụ cười hàm hậu của Giang Đại Chí, trong lòng nàng mãnh liệt tê rần, nước mắt suýt nữa rớt xuống. Lúc này mới nhớ tới, dường như tất cả đều thay đổi, bạn gắn bó nhiều năm với nàng đã chết. Lý Thiên Hữu cưỡng chế tâm tình bi thương không ngừng dâng lên, thoáng nắm lại tay Trần Hồng Vũ, liền không hề phân tâm quan sát đến động tĩnh bên ngoài dãy nhà.



Thời gian từng giây từng phút chảy qua, trong tai nghe bộ đội địa phương bắt báo cáo phương vị cuối cùng về đài chỉ huy. Sau khi hơn mười người lên tiếng, lặng im vài phút, tiếp đó trong tai nghe truyền đến một giọng nam mạnh mẽ, hai chữ “hành động” vừa ra, trong tai nghe liền triệt để an tĩnh xuống. Lý Thiên Hữu biết bộ đội địa phương bắt đầu tiến công rồi, nàng tắt đi bộ đàm kẹp ở bên hông, treo lên ống nghe đơn, hiện tại nàng chỉ cần liên lạc cùng chiến hữu của mình là tốt rồi.Xuyên thấu qua kính nhìn ban đêm có thể thấy mờ mờ hai bên bậc thang núi đối diện có một chút động tĩnh, rất nhiều vũ cảnh, đặc cảnh bắt đầu khẽ khàng tới gần dãy nhà, mỗi người bọn họ trang bị nhẹ nhàng xuất trận, bên ngoài quân phục trùm vào quần áo tránh đạn, động tác nhẹ mà nhanh chóng. Không lâu sau, địa phương ánh mắt Lý Thiên Hữu chiếu tới liền tràn đầy chiến sĩ súng ống đầy đủ, ngoại trừ liên đội của Lý Thiên Hữu trông coi phòng ngự phía sau của kẻ địch, các nơi khác toàn bộ là bóng người bộ đội địa phương.



Lý Thiên Hữu đỡ súng ngắm lo lắng nằm trên mặt đất, mắt thấy bộ đội địa phương và kẻ địch đã giao chiến, trong tai nghe lại an tĩnh muốn chết, nàng thật muốn nhún người nhảy xuống, bộ đội địa phương đến đây là để bắt Vinh lão đại và phá huỷ toàn bộ căn cứ, bọn họ thật sự là người cản thì giết người, phật cản thì giết phật, nơi nào sẽ phỏng chừng con tin có an toàn hay không? Nàng thật sợ Lâm Bắc Thần bởi vì đột nhiên tiến công mà có gì bất trắc...



Lý Thiên Hữu không biết bản thân nằm úp sấp bao lâu, bầu trời đêm tối tăm lúc này càng hiện ra mù mịt, ban đêm trên núi, cho dù là ở vùng Lâm Giang sát phía nam cũng lạnh cực kỳ, mà trán Lý Thiên Hữu xác thực không ngừng thấm mồ hôi, một cái chớp mắt nàng cũng không dám chớp nhìn chằm chằm hướng đi phía trước, mồ hôi dọc theo mũ sắt rơi xuống, nàng cũng không dám đi lau, dường như sợ nhìn thiếu tình trạng gì...
“15 phút, cũng đủ mở cánh cửa này, chúng tôi giúp em.” Trần Thần giơ tay vỗ vai Lý Thiên Hữu một cái, liền ngồi xổm hỗ trợ Trần Hồng Hiên thu xếp thuốc nổ.



Không tới một phút đồng hồ, tường bên liền bị ba người nổ ra một cái động nhỏ, trong động một mảnh tối đen lạnh lẽo, ánh đèn trong phòng rọi vào cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt đất bằng đá cẩm thạch đen nhánh. Lý Thiên Hữu dùng tay phẩy phẩy mùi thuốc súng sặc người, đưa tay gỡ xuống đèn pin cường quang trên vai phải, không chút suy nghĩ cúi người chui vào, Trần Hồng Hiên vừa định gọi lại nàng, nhưng vẫn là chậm một bước, cả người Lý Thiên Hữu đã tiến vào trong động. Hắn quan sát một hồi, thấy ánh đèn bên trong càng ngày càng tối sầm, hắn quay đầu liếc nhìn Trần Thần, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Cô cũng đi ra ngoài đi, tôi giúp em ấy. Nếu có cái gì bất trắc nhớ kỹ giúp Thiên Hữu chiếu cố em gái em ấy, và còn nói cho Hồng Vũ chiếu cố tốt ba mẹ tôi.” Nói xong Trần Hồng Hiên một giây không ngừng cũng tiến vào bên trong động.



Trần Thần xem thường bĩu môi, tất cả mọi người là quân nhân, thời điểm gặp sinh tử làm sao nàng có thể bỏ xuống hai người chiến hữu bản thân đi trước. Nàng quay đầu lại liếc nhìn cửa, lúc này trong dãy nhà ngoại trừ thi thể kẻ địch thì không còn một người dư thừa nào nữa. Nghĩ đến Trần Hồng Vũ nhất định là mang Tiểu Miêu đi ra, Trần Thần an tâm, đưa tay cởi bỏ túi hành quân phía sau lưng, đơn giản lấy chút đồ dùng cần thiết liền chui vào đi theo phía sau Trần Hồng Hiên...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mệt mỏi quá...



Cầu cất dấu, cầu lưu bình, các loại cầu...



Tiếp theo chương Lâm Bắc Thần sẽ an toàn, tiếp tục bắt đầu viết hai người cảm tình...



Đại gia các loại chờ mong đi, haha...