Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 13 : Lên chức

Ngày đăng: 05:38 19/04/20


Bảng kế hoạch đã được Nghiêm Mục thông qua, như vậy hiện tại Hoa Đỉnh đã không có người dám phản đối ý kiến của Nghiêm Mục, cho nên trong cuộc họp muốn chuẩn bị đưa vào sản xuất, mặc dù có người lo lắng sản phẩm mới không dễ mở rộng thị trường, thế nhưng cuối cùng đề nghị này vẫn được thông qua trong buổi họp.



Sau đó bọn họ phát hiện, lần này một trong những người phụ trách khai thác sản phẩm lại là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, vì vậy liền có người phản đối. Nhưng mà, sau khi nghe người trẻ tuổi này diễn thuyết một trận, trái lại tiếng phản đối dần dần tiêu thất, thậm chí mọi người mơ hồ sinh ra ý nghĩ hậu sinh khả uý.



Lục Thừa Dư đã sớm biết sẽ có người phản đối, cho nên trước đó y đã chuẩn bị xong, chờ diễn thuyết hoàn tất, sau khi cuộc họp kết thúc, y khép lại máy vi tính trong tay, cùng cổ đông đi ra phòng họp, dọc theo đường đi nghe cổ đông khích lệ, y đều là dáng vẻ khiêm tốn, càng làm tăng lên không ít hảo cảm.



Tào Kinh Thân lại chú ý tới, cái laptop hôm nay Lục Thừa Dư dùng không phải là của công ty trang bị, mà là một cái hắn chưa từng thấy qua, nhìn vỏ ngoài chắc là của Lục Thừa Dư thường dùng trước đây. Xem ra, Lục Thừa Dư đã sớm ngờ tới sẽ có người phản đối, cũng đã sớm nghĩ ra nội dung diễn thuyết, cho nên diễn thuyết hôm nay mới có thể đặc sắc hoàn mỹ như thế.



Có nhân tài như vậy là may mắn của công ty, nếu như là người của công ty đối thủ, vậy thật có chút làm người ta nhức đầu.



Trở lại trên bàn làm việc của mình, Lục Thừa Dư đến phòng giải khát rót cho mình một ly trà, sau khi uống vài hớp, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra bảng số liệu tiêu thụ, nhìn từng mục, phát hiện gần đây đơn đặt hàng của Hoa Đỉnh đã dần dần tăng trở lại, thậm chí xuất hiện không ít đơn đặt hàng lớn, điều này nói rõ thị trường của Hoa Đỉnh đã dần dần ổn định lại.



Nhìn giá cổ phiếu của Hoa Đỉnh trên thị trường chứng khoán, lúc trước là một đường đỏ, hiện tại đã dần dần ổn định, bán ra mua vào sẽ không xuất hiện phiêu lưu quá lớn. Tuy rằng giá đã bay lên rất nhiều, nếu như Lục Thừa Dư bán cổ phần trong tay, nhất định sẽ kiếm được một số tiền lớn, thế nhưng y lại không muốn bán.



Chờ 《Tiểu Điểu Tung Cánh》chào sân, trong tay y sẽ có rất nhiều tiền mặt, đến lúc đó y sẽ tiếp tục mua vào một ít cổ phiếu Hoa Đỉnh nữa, chờ y vượt lên năm phần trăm, như vậy y sẽ trở thành một trong đại cổ đông của Hoa Đỉnh, cũng có quyền quyết định trong Hoa Đỉnh.



Nâng ly trà thơm ngát lên uống một ngụm, y biết mình là một người có dã tâm, cũng không dự định che giấu phần dã tâm này.



Tắt đi trang thị trường chứng khoán, Lục Thừa dư tiếp tục nhìn số liệu tiêu thụ trong tay,《Tiểu Điểu Tung Cánh》chỉ tốn hai ba tháng quay là có thể hoàn thành, y đang suy nghĩ chính là vấn đề ra rạp. Y đã từng lăn lộn qua cái vòng kia, trong lòng hiểu rõ hàng năm có rất nhiều bộ phim ra đời, thế nhưng chân chính được mang lên màn ảnh lớn lại không có nhiều như vậy, cũng bởi vì vướng phải vấn đề xét duyệt và rạp chiếu.



Nội dung 《Tiểu Điểu Tung Cánh》không có bạo phản xã hội, cho nên xét duyệt hẳn không có vấn đề gì, về phần liên hệ với các rạp chiếu…. y sờ sờ cằm, không biết ở phương diện này Nghiêm Mục có quan hệ gì không, chính xác hơn một chút là, Nghiêm Mục có thể giúp y hay không.
“Tôi đã biết, việc này anh không nên nói ra ngoài,” Loại sự tình này mà nói ra, có lẽ sẽ có người đồng cảm, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có người ở sau lưng đem việc này coi là náo nhiệt mà bàn tán.



“Yên tâm, loại chuyện này tôi sẽ không nói lung tung,” Tào Kinh Thân đem kính mắt đeo lại, vẫn là một bộ dáng tinh anh xã hội như cũ, hắn thở dài, “Tôi chỉ cảm thấy, đứa nhỏ Lục Thừa Dư này cũng không dễ dàng.”



Nghiêm Mục trầm mặc một lúc lâu: “Anh gọi một người chỉ thua anh 8 tuổi là đứa nhỏ, không phải là muốn chiếm tiện nghi của Lục Thừa Dư chứ?” Hắn lại nhìn mặt của Tào Kinh Thân, trầm mặc trong chốc lát, “Tôi nói sai rồi, cũng không tính là chiếm tiện nghi.” (nói khéo TKT là già hơn bth í mà:)))



Vẻ mặt Tào Kinh Thân cứng đờ, biểu tình Nghiêm Mục nhìn hắn tựa như đang nhìn một món ăn đáng ghét nhất.



Sau khi Lục Thừa Dư trở lại bộ phận thư ký, không ít người hỏi y chức vị mới là gì, y vung tay lên: “Chư vị tiền bối liệu sự như thần, em đã được boss cho ở lại tổng công ty, đêm nay em mời khách, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa đi.”



Toàn bộ phòng nhất thời ồn ào lên, bắt đầu thương lượng chỗ ăn cơm, cuối cùng chọn một nhà hàng buffet tương đối cao cấp, hơn nữa là bọn họ mời Lục Thừa Dư, mỹ danh viết là ‘quan tâm y’. Từ lúc giải trừ hiểu lầm việc mua xe, mọi người đều biết Lục Thừa Dư không phải là phú nhị đại gì cả, sinh viên mới ra trường đi làm có bao nhiêu tiền chứ, bọn họ đều đã trải qua ngày tháng đó, cho nên náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng làm việc cũng rất có chừng mực, huống chi Lục Thừa Dư là được điều lên, không phải điều xuống cơ sở rèn luyện, bọn họ đều vui lòng bỏ tiền ra.



Có thể lăn lộn đến bước này, ai mà không hiểu rõ tình hình chứ, nếu không thì cũng không cần lăn lộn nữa.



Lục Thừa Dư cười híp mắt đáp ứng, trong lòng lại rõ ràng, những người này cho y mặt mũi như vậy, ngoại trừ biết thời thế ra thì một phần cũng là vì Nghiêm Mục coi trọng y.



Nếu như y bị chuyển xuống chi nhánh, những người này đừng nói mời y ăn cơm, có khi y mời những người này, chỉ sợ bọn họ còn lo lắng nợ nhân tình kiếm cớ không đi đó chứ.



Liếc nhìn bàn làm việc đã ngồi ba tháng nay, ngày mai sẽ được chuyển vào nơi thuộc về đại biểu cấp bậc cao nhất ở lầu hai mươi tám, con đường này của y chỉ vừa mới bắt đầu thôi.