Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 18 : Một ngày cuối tuần

Ngày đăng: 05:38 19/04/20


Đoàn phim có tiền khác với đoàn phim không có tiền rất nhiều, đoàn phim không có tiền thì nhân lực và thiết bị tương đối ít, ngay cả diễn viên quần chúng đa số đều do chính nhân viên công tác sắm vai.



Đầu đường dãy cao ốc san sát, một nam nhân dính đầy dầu nhớt đang chuẩn bị móc tiền xu từ trong túi quần ra đi mua bánh màn thầu bán ở xe đẩy ven đường, kết quả bị trượt chân, tiền trong tay rơi xuống lăn ra ngoài đường.



Nam nhân nghèo túng đang chuẩn bị đuổi theo, kết quả một chiếc xe thể thao bóng loáng xoạch một tiếng xuất hiện trước mặt, vừa vặn dừng ở phía trên đồng xu. Cổ họng của hắn giật giật, quay đầu nhìn xe bán bánh màn thầu bên cạnh, rồi xông về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất muốn khều đồng tiền ra.



Ngay lúc hắn thở phào nhẹ nhõm, cửa xe đột nhiên mở ra, ống kính liền hướng về một đôi giầy ở cửa xe, ngay sau đó là một đôi chân thật dài, sau cùng là quay lên tây trang casual và cái cằm xinh đẹp.



“Xin chào, xin hỏi cậu có phiền phức gì sao?” Cằm giật giật, lời nói ra hết sức khách khí lễ độ.



Ống kính chuyển tới trên người nam chính, hắn quỳ rạp trên mặt đất, có chút ngốc lăng nhìn chủ xe, hình dạng ngốc hồ hồ có vẻ phá lệ buồn cười, ống kính theo ánh mắt của hắn chuyển hướng về chủ xe lần nữa, ống kính theo cái cằm trắng nõn dần dần đi lên, môi hơi nhếch, sống mũi thẳng tắp, cặp mắt hoa đào khiến nữ nhân say mê được giấu dưới mắt kiếng gọng vàng, anh tuấn đẹp trai không chỗ chê.



“Dưới xe có thứ gì tốt sao?” Chủ xe ưu nhã khom lưng, cười híp mắt hướng nam nhân nghèo túng đưa tay nói: “Nếu không có gì, xin hãy đứng lên.”



Ngón tay thon dài trắng nõn duỗi ở trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ bẩn thỉu của nam chủ.



“Tốt, cắt!” Chương Thạc cao hứng vỗ tay nói, “Lục tiên sinh diễn rất tốt, không vào cái vòng này thực sự là quá đáng tiếc!”



Nghiêm Mục ngồi ở bên cạnh nhìn hắn một cái, “Nếu như cậu ấy làm  diễn viên, đối với nghề nghiệp khác mà nói, lại càng thêm đáng tiếc.”



Lúc này Chương Thạc mới nhớ tới bên cạnh còn có người ngồi, hắn phe phẩy cây quạt trong tay, lau mồ hôi trên trán, ha ha cười nói: “Người như Lục tiên sinh đương nhiên không thể làm diễn viên rồi, tôi chỉ là khen Lục tiên sinh diễn tốt thôi.” Làm một người chưa có tiếp xúc qua quay phim mà nói, Lục Thừa Dư nắm giữ cảm xúc không tệ lắm, tuy rằng NG vài lần, thế nhưng biểu hiện cũng đạt chuẩn, so với nữ chính thì tốt hơn nhiều.



“Chương đạo, cảnh này qua được chưa?” Lục Thừa Dư đi tới, nhìn xuống máy theo dõi xem biểu hiện của mình khi nãy, thấy Nghiêm Mục đưa cho mình một chai nước, nhận lấy uống vài ngụm lớn, chen đến bên người Nghiêm Mục hưởng gió từ quạt điện thổi tới. Kiếp trước y ở công ty quản lý, đã làm trợ lý nghệ sĩ, còn lăn lộn ở đoàn phim, đối với diễn kịch xem như là hiểu biết, cho nên mới thích ứng nhanh như vậy.




Nghiêm Mục liếc mắt nhìn hắn, “Làm sao thế?”



Đại khái là vẻ mặt Nghiêm Mục quá mức bình tĩnh, khiến Trang Dụ muốn hỏi cũng không được, hắn tiện tay ném cây quạt xuống ghế sau, “Đây là chiếc xe bạn cậu muốn mượn sao, tại sao cậu lại cầm lái?”



“Cậu ấy dùng xong rồi,” Nghiêm Mục bỗng dừng lại, “Xe của cậu không phải mới vừa kiểm tra qua sao, làm sao nửa đường bị hư chứ?”



“Tớ nào biết,” biểu tình Trang Dụ quái dị cười một tiếng, “Bọn họ tưởng tớ hiếm lạ chút đồ của Trang gia, hừ, còn không bằng mấy rạp chiếu phim của tớ đâu.”



Nghiêm Mục trầm mặc một lát: “Cho dù thế nào, cậu nên cẩn thận một chút.”



Trang Dụ bật cười một tiếng, bắt đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên nhắc tới những người trong nhà, tâm tình của hắn không tốt lắm.



Nghiêm Mục giảm thanh âm của CD, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên nhớ tới Lục Thừa Dư, không biết bình thường một mình y làm gì để giết thời gian?



Đem đống lớn vỏ trái cây, giấy trên bàn trà gom vào trong thùng rác, Lục Thừa Dư nhìn thời gian, đã mười giờ tối, duỗi người, nhìn người trong diễn đàn bị mình làm tức giận đến giơ chân, tâm tình rất tốt, khẽ ngâm nga rồi tắt máy vi tính.



Vừa lúc đó, y nhận được điện thoại của anh họ Lục Đống, nguyên lai là mời y thứ bảy này tham gia hôn lễ của hắn và Trầm Mẫn.



Vừa đáp ứng nhất định sẽ đến đúng giờ, Lục Thừa Dư chợt nghe tiếng tút tút vì đối phương lưu loát cắt đứt trò chuyện, tựa hồ là chủ nhân điện thoại còn vội vã gọi điện cho người khác.



Lại phải mất một phần tiền, Lục Thừa Dư sờ sờ ví của mình, chỉnh nhiệt độ điều hòa, thư thích lăn đến trên giường lớn.