Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 26 : Tiểu Dư Tử, cậu lại đỏ

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Sau khi Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc nhận được điện thoại của Lục Thừa Dư, hầu như không thể tin được vào lỗ tai của mình, không ngờ Lục tiên sinh nhanh như vậy đã liên hệ được với rạp chiếu, hơn nữa lại là rạp chiếu Dụ Hòa nổi danh trong nước, đây quả thực ngoài dự liệu của bọn họ.



“Vị Lục tiên sinh này, thật không phải là nhân vật đơn giản.” Khúc Lĩnh Bắc nhớ tới hành vi ngày thường của Lục Thừa Dư, đối phương là một người tuổi trẻ rất có phong độ cũng rất hiền hoà, từ đạo diễn cho tới tạp vụ trong đoàn phim tựa hồ đều có ấn tượng tốt với y.



Hơn nữa người này biết rõ quy tắc trong nghề, lúc quay phim chưa bao giờ chỉ tay năm ngón với bọn họ, cũng sẽ không bởi vì diễn viên lấy lòng mà sửa đổi kịch bản, ở trong cái vòng này mà nói, thực sự là thập phần hiếm thấy.



Biên kịch ở trong cái vòng này, nói xong khó nghe một chút, trừ mấy người biên kịch nổi danh ra, đa số đều bị ép sửa kịch bản, thậm chí nam chính biến thành nam thứ, nữ chính biến thành nữ phụ đều có thể xuất hiện. Bọn họ vốn cho là Lục Thừa Dư chỉ làm cho vui, cho nên mới như vậy. Thế nhưng trên thực tế, vị này đối với quay phim cũng không có bao nhiêu hứng thú, ngay cả phối hợp diễn một vai nhỏ, cũng là vì hợp với hình tượng và để tiết kiệm chi phí.



“Năng lực có thể giấu đi, thế nhưng khi tớ thấy mặt của y, đều không tự chủ đem y xem như sinh viên mới vừa tốt nghiệp,” Chương Thạc gãi đầu một cái, “Vậy chúng ta bây giờ đem đồ vật đưa qua sao?”



“Không đưa qua lẽ nào cậu muốn giữ lại chơi chắc?” Hắn nhớ tới áp-phích tuyên truyền do Lục tiên sinh thiết kế, người chế tác áp-phích cũng là do Lục tiên sinh liên lạc, “Nhanh đem đồ vật mang lên xe đi.”



Hai người đem áp-phích và tờ rơi tuyên truyền dời đến trên xe bánh mì, sau đó một đường lái đến Dụ Hòa, lúc chạy tới, liền thấy Lục Thừa Dư đã ở cửa chính chờ bọn hắn.



“Hai vị khổ cực rồi,” Lục Thừa Dư đi tới bên cạnh hai người, bưng giúp một cái thùng, “Tôi đã liên hệ với Trang ca rồi, bây giờ chúng ta đi lên luôn.”



Chương Thạc có chút khẩn trương đi theo phía sau y, sau khi vào thang máy, vô cùng bất an hỏi: “Lục tiên sinh, ông chủ Dụ Hòa sẽ cho phim chúng ta chiếu bao nhiêu lần một ngày?”



“Lo lắng sao?” Lục Thừa Dư quay đầu thấy Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc đều mang bộ dáng khẩn trương, vì vậy cười nói, “Tôi rất tin tưởng mọi người, cho dù vừa mới bắt đầu bọn họ sẽ an bài ít suất chiếu, nhưng sau đó nhất định sẽ gia tăng.”



Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc nghe nói như thế đều có chút xấu hổ, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều cảm thấy lời nói của Lục tiên sinh rất thật tâm, tuyệt không như là đang an ủi bọn họ.




Sau khi đăng lên Weibo được ba tiếng, trong lúc vô tình y thấy một bình luận, người nhắn là một nam nhân, ý tứ trong lời nói của đối phương chính là Lục Thừa Dư đang cố ý lấy lòng phái nữ, còn nói phụ nữ Thiên triều nông cạn ra sao, chỉ biết nhìn tướng mạo, nhìn đối phương có tiền hay không, không bằng mỗ nữ quốc dân hiền lành nào đó, thậm chí dùng các loại từ ngữ linh tinh để hình dung phụ nữ.



Mặc dù y là nam nhân, thế nhưng phái nữ bên người đại thể đều rất tốt, mẹ của y cũng là người rất tốt, những lời kia đều coi thường phụ nữ thậm chí còn chửi tục, đầu tiên thật xin lỗi mẹ của hắn, người như thế sau này có thành công cũng làm người thất bại.



“Niên Niên Hữu Dư: Từ nhỏ tui liền thích lấy lòng người khác, khi còn bé lấy lòng cha mẹ, đi học thì lấy lòng thầy cô giáo, sau khi tốt nghiệp lại lấy lòng thủ trưởng và đồng nghiệp ╮(╯_╰)╭. Thế nhưng mong anh bạn thích mắng chửi người kia nhớ kỹ, trước khi mở miệng nên nghĩ đến người dưỡng dục mình, mắng chửi người sẽ không làm cho cậu to lớn hơn đâu, mà chỉ càng làm cho cậu càng thêm ghê tởm. Đối với tui mà nói, lấy lòng là tôn trọng và quý trọng, bởi vì chỉ khi anh tôn trọng người khác, người khác mới có thể tôn trọng anh.”



Bài viết này giống như đang trêu chọc và khuyên nhủ chính mình, khiến cho không ít người share, rất nhiều nam giới cũng đứng về phe y.



Có một bạn nam một ngày trước còn trêu chọc y, cũng đăng bài viết nọ trên Weibo, lúc đăng còn viết thêm một câu: “Nam thần, tui cũng muốn lấy lòng anh.”



Lời này đương nhiên đưa tới một đống lời trêu chọc thiện ý, danh hiệu nam thần của Lục Thừa Dư cứ như vậy chính thức định xuống.



Mà nguyên bản một ít phái nam mê phim không thích y khi đọc qua weibo của y, phát hiện y không có khoe khoang giàu có, không có nâng mình lên, cũng không có giả bộ ngôn luận gì cả, ngược lại là nghiêm chỉnh đăng một ít lý luận chuyên nghiệp thú vị, cùng với mỹ thực địa phương, hơn nữa những chỗ này hầu như không phải là nơi đắt đỏ, mà là quán ven đường hoặc là quán cơm nhỏ các loại.



Vì vậy, không ít nam giới mê phim đối với y cũng có hảo cảm, cái danh hiệu ‘tên giả tạo’ này dần dần cũng không có bao nhiêu người kêu. Đương nhiên, ngoại trừ một ít người cố ý tìm ngược.



Y nhìn náo nhiệt phía dưới, cười một tiếng đóng weibo lại.



Sau đó y mở diễn đàn công chúng lớn nhất trong nước, đăng bài đã chuẩn bị trước đó, náo nhiệt bộ phim đã qua, mà có chút trò hay thì chỉ mới bắt đầu.