Phúc Trạch Hữu Dư
Chương 31 : Đào hố
Ngày đăng: 05:39 19/04/20
Trong cục cảnh sát, mấy cảnh sát trực ban có chút đau đầu, mặc dù bây giờ đem người trở về, thế nhưng trên mạng đã náo nhiệt không ít. Trên mạng đều viết về chuyện này, chẳng hạn như “Liệu có chuyện phú nhị đại hành hung người trên đường, cuối cùng liên hợp với cảnh sát khi dễ sinh viên danh giáo không?”, nếu không thì ghi là “Vì sao phú nhị đại vừa có thể hành hung vừa có thể vừa ăn cướp vừa la làng?” Việc này nếu như xử lý không tốt, liền trở thành cảnh sát cùng phú nhị đại liên hợp lại khi dễ dân chúng.
Cục trưởng trên đầu không có bao nhiêu tóc đang cầm chung trà, sốt ruột đến cơ hồ tóc trên đầu đều muốn rơi hết. Một bên là phía trên ám chỉ phải trừng phạt người không có mắt, một bên là dư luận mạng khí thế hung hăng, đắc tội bên nào, cũng là lớn chuyện.
“Thái tử Lương thị nói hắn bị thương, mọi người đem ảnh bị thương của hắn chụp lại, như vậy cũng có thể ngăn chặn được miệng của dân mạng,” Cục trưởng đột nhiên nhớ tới lúc báo án, thái tử Lương thị từng nói hắn bị đối phương đá một cước, nếu là như vậy, nhất định có thể tìm được chứng cứ bị thương.
Nhân viên lấy chứng cứ đi tìm Lương Đức Hữu, vén y phục của hắn lên cẩn thận tìm tới tìm lui, kết quả đừng nói là có máu ứ đọng, ngay cả da cũng không có trầy xíu nào, chỉ có trên y phục dính chút bụi, những cái khác đều nhìn không thấy. Bọn họ nhất thời có chút khó khăn, không thể làm gì khác hơn là lại đem người đưa đến bệnh viện phụ cận kiểm tra, sau khi có báo cáo kết quả kiểm tra, vị thái tử gia này nội tạng hoàn hảo, cũng không có bất kỳ tổn thương gì, cũng không có dấu vết bị vật thể đập trúng.
Một phen lăn qua lăn lại như thế, trong lòng nhân viên lấy chứng cứ cũng mất hứng, thái tử Lương thị này rõ ràng là làm bộ bị thương, gây phiền phức cho người khác, lại nhìn Lục Thừa Dư dáng dấp thanh tú tú cũng không giống như là có thể đem Lương Đức Hữu đạp trên mặt đất.
Cho dù cậu muốn tìm phiền phức cho người khác, cũng phải giả bộ cho giống một chút chứ, cứ không có bằng chứng như vậy, bọn họ cũng rất khó làm a.
Trên thực tế, lấy tuổi tác và sức khỏe của hai người mà nói, ngược lại là thái tử Lương thị càng giống như động thủ đánh người hơn. Xe vừa về tới trong cục, bọn họ liền thấy trong sân nhiều hai chiếc xe, một chiếc Bentley, một chiếc Maybach, lập tức liền đau đầu hơn, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần liên lụy đến kẻ có tiền, cũng sẽ không thiếu hai chữ phiền phức.
Bên trong cục, Lục Thừa Dư, Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc đang làm ghi chép đơn giản, cảnh sát ký lục nghe xong thành tích học tập từ nhỏ đến lớn của Lục Thừa Dư cùng với chức vụ đảm nhiệm ở công ty bây giờ, có chút đồng tình nhìn y một cái, một thanh niên biết vươn lên như thế, làm sao lại đắc tội với thái tử gia Lương thị vậy chứ.
Ghi chép còn không có làm xong, đột nhiên hắn nghe động tĩnh truyền từ cửa vào, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một nam nhân khoảng sáu mươi tuổi toàn thân hàng hiệu sắc mặt âm trầm đi đến, phía sau còn đi theo một người trung niên mặc âu phục mang mắt kính, nhìn có chút giống khí thế lão đại hắc bang.
“Tiểu Dương, ghi chép làm xong chưa, cha của người bị hại đến rồi,” Một cảnh sát đi tới, quăng một ánh nắt cho hắn, sau đó xoay người kéo một cái ghế để người vừa tới ngồi xuống, lại dùng ly giấy rót rước mời đối phương.
“Cậu ta chính là người đả thương con tôi?” Lương Quốc Minh khinh thường nhìn Lục Thừa Dư, “Nếu cậu ta có ý định đả thương con tôi, đó chính là tội cố ý tổn thương,” Lão quay đầu lại nhìn về phía luật sư sau lưng, “Tội này bị xử mấy năm?”
Đại khái là lời của lão rất thô tục, luật sư phía sau lão sắc mặt có chút xấu hổ, mở miệng nói: “Lương tiên sinh, nếu bệnh viện tạm thời kiểm tra không được, không bằng để quý tử đến bệnh viện nằm quan sát một chút. Nhưng mà, tiền chữa bệnh chỉ sợ cũng cần Lục tiên sinh gánh chịu.”
Lương Quốc Minh khinh thường nhìn Lục Thừa Dư: “Ở bệnh viện? Nếu như ta chọn một bệnh viện tốt hơn một chút, nó gánh nổi sao?”
Nghiêm Mục nhàn nhạt mở miệng nói: “Bệnh viện đã đưa ra giấy chứng nhận, biểu thị trên người Lương Đức Hữu tiên sinh không có vết thương, Lương lão bản kiên trì muốn đem người nằm viện, cái này có tính là lừa gạt không?”
“Theo luật mà nói, nếu như Lương Đức Hữu tiên sinh kiên trì đi bệnh viện, thế nhưng thân thể lại không có bất kỳ vết thương nào, là có dấu hiệu lừa dối,” Luật sư sau lưng Nghiêm Mục nói, “Kẻ bị hiềm nghi lừa dối người khác, nếu như liên quan đến số tiền vượt quá bốn vạn, thấp nhất có thể xử ba năm trở lên.”
Một phòng cảnh sát nhìn hai luật sư bắt đầu giao phong pháp luật, cũng không dám đắc tội hai bên, không thể làm gì khác hơn là tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chờ hai bên biện luận xong sẽ chuẩn bị mở miệng.
Vào lúc này Lục Thừa Dư ở phía sau mở miệng nói: “Lương tiên sinh ngay cả chút tiền ấy đều coi trọng như thế, xem ra Lương thị quả thật ngày càng lụn bại.”
Dáng vẻ cười híp mắt của y, nhìn như động vật vô hại, thế nhưng trong mắt Lương Quốc Minh, đây chính là cười nhạo.
Nhất thời lão giận dữ lập tức liền nâng ghế ném tới Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư lui về phía sau tránh, thế nhưng không biết là vô tình hay cố ý, chân ghế vừa vặn đụng tới mũi, nhất thời máu mũi chảy ra, Lục Thừa Dư sờ sờ mũi, không cẩn thận đem máu lau đến gò má và trên trán, thoạt nhìn phá lệ chật vật.
“Ông làm gì?” Nghiêm Mục tiến lên đẩy Lương Minh Quốc ra, đang chuẩn bị đỡ Lục Thừa Dư, liền nghe phía ngoài vang lên một trận ầm ĩ, quay đầu lại liền thấy mấy người phóng viên ăn mặc bình thường đang bay nhanh đến chụp ảnh, hai cô gái trẻ tuổi vẻ mặt tức giận trừng mắt Lương Quốc Minh, phảng phất hận không thể xông lên dùng giày cao gót giẫm chết Lương Quốc Minh.
Cảnh sát ở đây cũng đang nghĩ, làm sao phóng viên lại xâm nhập vào được vậy?!