Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 40 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Tống Quân Nghiêm đánh giá Lục Thừa Dư trước mắt, thoạt nhìn dáng vẻ chừng hai mươi, nhưng lại đem tên ngu ngốc Lương Đức Hữu kia giày vò gần chết, ngay cả Lương Quốc Minh cũng bị bỏ tù, toàn bộ Lương thị bị chia năm xẻ bảy. Nếu không phải là bởi vì nhiễu loạn phen này, hắn vẫn chưa vào được hội đồng quản trị Lương thị, trở thành một trong đại cổ đông.



Nói đến đó, hắn quả thật nên cảm ơn Lục Thừa Dư, ít nhất nếu không có y, kế hoạch của hắn cũng không thể thực hiện nhanh như vậy được.



“Ngày hôm nay tôi thấy anh trên ti vi,” Tống Quân Nghiêm gãi đầu cười đến vẻ mặt đầy ánh dương quang, “Anh ở trong chương trình nói rất hay, nếu là tôi, khẳng định chỉ biết khẩn trương.”



“Kỳ thực tôi cũng rất khẩn trương,” Lục Thừa Dư một bộ hình dạng vẫn còn sợ hãi, “Chỉ là biểu hiện ra thoạt nhìn rất bình tĩnh mà thôi.”



“Vậy sao?” Tống Quân Nghiêm chú ý tới Lục Thừa Dư còn mặc tây trang màu trắng lúc lên tivi, đoán được tuy rằng ngoài mặt Lục Thừa Dư nói không có vấn đề, trên thực tế trong lòng đã có ý khoe khoang, nhân tiện nói, “Bộ quần áo này anh mặc thật là đẹp mắt, trên mạng có không ít người khen anh đẹp trai.”



“Ha ha, tôi phải mất cả ngày lựa chọn đấy,” Lục Thừa Dư nhất thời cười đến vui vẻ, “Ngay cả thợ trang điểm cũng nói không tệ.”



“Ừ,” Tống Quân Nghiêm phát hiện trọng tâm câu chuyện hình như đi quá xa so với dự tính của mình, vì vậy cố tình để nụ cười sáng lạn trên mặt mình trở nên hơi mất tự nhiên, “Cái kia, tôi thấy trên chương trình… Anh cùng với cấp trên chụp ảnh chung, cấp trên của anh…..là người thế nào?”



Lục Thừa Dư nghe vậy, mặt không đổi sắc nói: “Tốt vô cùng, chỉ là lúc làm việc tương đối nghiêm cẩn, bình thường tôi cũng không dám trốn việc.”



“À,” Tống Quân Nghiêm miễn cưỡng cười cười, “Anh ấy hiện tại có khỏe hay không?”



“Tốt vô cùng,” Lục Thừa Dư phảng phất như không nhìn thấy nét lo lắng trên mặt hắn, cười hì hì đi lên lầu, “Boss là người có xe, có nhà, sao lại không tốt chứ?”



“Vậy sao?” Tống Quân Nghiêm và Lục Thừa Dư cùng nhau vào thang máy, dáng tươi cười trở nên hoảng hốt, “Anh ấy khỏe… thì tốt rồi.”



Ngài cho là bày ra bộ dáng giữa ngài và boss của tôi có bí mật gì đó thì tôi sẽ sốt sắng hỏi ngài, còn ngài sẽ ngoan ngoãn trả lời sao?



Ha ha, lão tử cũng không phải nữ chủ nhiều chuyện trong ngôn tình đâu.



“Đúng vậy, boss không chỉ có xe có phòng có tiền tiết kiệm, còn có thể nấu cơm,” Lục Thừa Dư hâm mộ cảm khái nói, “Đây là kiểu mẫu nam nhân thành công a, người bình thường như chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.”



Tống Quân Nghiêm cảm giác biểu cảm của mình đang bày ra cho người mù nhìn, không thể làm gì khác hơn là ha ha cười nói: “Đúng vậy, người như anh ấy, cách chúng ta quá xa.”



“Đinh”, cửa thang máy mở ra, Lục Thừa Dư đi ra thang máy, cười híp mắt nói tạm biệt với Tống Quân Nghiêm, sau khi đối phương cười đáp lại, xoay người đi về nhà mình.



Khi cửa thanh máy đóng lại, nụ cười trên mặt Tống Quân Nghiêm nhất thời trở nên băng lãnh, hắn tức giận đá một cước lên thang máy: “Đồ óc heo!”



Trong phòng bảo vệ, chú Lưu cùng đồng nghiệp Tiểu Dương nhìn hình ảnh trong video giám sát, hai người trao đổi một ánh mắt, Tiểu Dương lo lắng nói: “Vị Tống tiên sinh này đầu óc không có vấn đề gì chứ?”



Bình thường thì ánh dương quang chính khí, lúc nói chuyện với Lục tiên sinh cũng rất bình thường, thế nào mà Lục tiên sinh vừa ly khai xong, chỉ còn mình hắn, lại dọa người như vậy?



“Có thể hắn còn không biết ngày hôm nay chúng ta cài đặt máy giám sát trong thang máy, không cẩn thận liền đem bản tính biểu hiện ra,” Chú Lưu bình tĩnh mở miệng, “Còn trẻ như vậy, đầu óc lại có vấn đề, thật là đáng tiếc.”



Tiểu Dương gật đầu, lập tức nói: “Chúng ta vẫn là nhắc nhở Lục tiên sinh một chút, vạn nhất vị Tống tiên sinh này ngày nào đó đột nhiên không bình thường, đi công kích y thì sao, cái này cũng quá thiệt thân a.” Lục tiên sinh tốt như vậy, chớ để cho Tống tiên sinh kỳ kỳ quái quái kia thương tổn tới.



Chú Lưu gật đầu theo, việc này vẫn là phải cùng Lục tiên sinh nói một chút, việc này cũng có chút kỳ lạ. Trước khi Tống tiên sinh dọn vào, liền thích hỏi thăm tin tức Lục tiên sinh, hiện tại lại cố ý lôi kéo làm quen Lục tiên sinh, nếu như không có âm mưu quỷ kếgì thì mới kỳ lạ.



Cho nên ngày hôm sau Lục Thừa Dư vừa ra cửa, liền bị chú Lưu vẻ mặt thần thần bí bí kéo lại, từ miệng đối phương biết hành vi trong thang máy của Tống Quân Nghiêm.



Nghe xong chú Lưu nói, sắc mặt Lục Thừa Dư biến đổi, sau đó cảm kích nói với chú Lưu: “Chú, cám ơn chú đã nói cho cháu biết, nếu không, cháu cũng không biết hắn lại đáng sợ như thế, sau này cháu nhất định sẽ chú ý.”



“Biết chú ý là tốt rồi, chú thấy người này cả ngày không có việc gì cứ ở dưới lầu lắc lư, vừa thấy cháu liền bu tới, vừa nhìn cũng biết tâm tư có vấn đề,” Chú Lưu vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư, sau khi dặn dò y vài câu lái xe phải cẩn thận, mới cười ha hả nhìn theo xe Lục Thừa Dư ly khai.




“Quân Nghiêm, đây không phải là….” Phía sau hắn có người muốn nói chuyện, lại bị Tống Quân Nghiêm dùng một ánh mắt ngăn chặn, hắn quay đầu cười nói với Lục Thừa Dư, “Tôi, tôi không quấy rầy anh nữa, đi trước một bước.” Nói xong, xoay người rời đi, lại không cẩn thận đụng vào người đứng phía sau, thập phần mất mặt lảo đảo một cái.



Lục Thừa Dư quan tâm nói: “Tống tiên sinh không sao chứ, cậu đang vội sao? Vậy cũng đừng quá gấp gáp, chú ý nhìn dưới chân.”



“Tôi không sao, cảm ơn.” Tống Quân Nghiêm đứng vững thân thể, vội vã ném một câu tạm biệt liền đi.



Hai bằng hữu hắn thấy hắn đi, quay đầu xì một tiếng khinh miệt với Nghiêm Mục, vội đuổi theo, nghiễm nhiên là một bộ hình dạng nhìn Nghiêm Mục không vừa mắt.



Hành vi lần này, chỉ cần người có đầu óc bình thường, nhất định sẽ suy đoán giữa hai người sẽ có liên quan hoặc có mâu thuẫn gì đó, mà Tống Quân Nghiêm muốn, cũng chính là khiến Lục Thừa Dư sinh lòng hoài nghi.



Hắn  đoán Nghiêm Mục là người không thích nói nhiều, nếu như Lục Thừa Dư hỏi, sẽ chỉ làm Nghiêm Mục sinh lòng phản cảm.



Ai bảo ở trong mắt Nghiêm Mục, hắn chỉ là một đứa con riêng không được xuất hiện công khai chứ?



Thế nhưng đứa con riêng này hết lần này tới lần khác lại cùng trợ lý Nghiêm tổng tài có quan hệ thân cận, vậy Nghiêm tổng tài sẽ làm thế nào đây?



Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Tống Quân Nghiêm, cảm khái nói: “Vị này thật đúng là có tâm.”



Nghiêm Mục mặt không thay đổi nhìn y.



“Vì để cho chúng ta sinh khúc mắc, hắn quả thực dùng tánh mạng để diễn trò,” Lục Thừa Dư thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “Có tinh lực đùa mấy thứ này thì đi làm việc khác thì hơn. Thật đáng tiếc cho một thân kỹ xảo biểu diễn và khuôn mặt dễ nhìn của hắn.”



Nghiêm Mục do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Mặt của hắn đẹp sao?”



“Cũng không tệ lắm,” Lục Thừa Dư xoay người cùng Nghiêm Mục đi về, “Bất quá so với boss mà nói, vẫn kém xa lắm, tôi thích dạng như anh hơn.” Đương nhiên, nếu như biểu cảm nhiều hơn một chút, vậy thì càng tốt.



Khóe miệng Nghiêm Mục giật giật, quyết định không quấn quýt loại vấn đề nông cạn này nữa.



“Một đứa con riêng như hắn, tới tìm anh phiền phức làm gì chứ?” Lục Thừa Dư cau mày nói, “Có bản lĩnh thì tìm ba mẹ hắn đấy, anh cùng dì Mục mới là người bị hại lớn nhất được không? “



Nghiêm Mục đạm mạc nói: “Có lẽ hắn nghĩ tôi quyền to nắm giữ Hoa Đỉnh, không cam lòng.”



Chân mày Lục Thừa Dư nhíu chặt hơn, hồi lâu mới nói: “Đúng là không có ý nghĩa.” Nghe nói mẹ Nghiêm Mục vừa đẹp lại hiểu biết, kết quả gặp phải cha Nghiêm Mục, lại bệnh qua đời sớm`, thực sự là xui xẻo tới cực điểm.



May là bà không phải là nữ nhân vô tri, trước khi chết dùng thủ đoạn buộc tình nhân không có cách nào tiến vào Nghiêm gia, đồng thời vì con trai mình an bài con đường tốt nhất.



Có lẽ nếu như không phải bà qua đời sớm, có thể cha của Nghiêm Mục không phải là chết do bệnh, mà là do sợ mà chết.



Đáng tiếc trên đời không có có lẽ, kết quả chính là dì Mục chết bệnh sớm, Nghiêm Mục xuất ngoại du học, sau đó Mục gia áp chế Nghiêm gia, để Nghiêm Mục trở thành người thắng sau cùng.



Thế nhưng, mặc kệ Nghiêm Mục cuối cùng được cái gì, nhưng thời kỳ thiếu niên trong trí nhớ của hắn cũng không tính là tốt đẹp, hắn cũng không tính là người thắng.



Nghiêm Mục thấy dáng vẻ cau mày của Lục Thừa Dư, khuyên lơn: “Tôi không sao.”



Lục Thừa Dư nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”



Y vỗ vỗ vai Nghiêm Mục, thảo nào biểu cảm Nghiêm Mục ít như vậy, nhất định là do người cha khốn kiếp kia làm hại!