Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 42 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Đại khái là bởi vì ánh mắt của đối phương quá mức rõ ràng, Lục Thừa Dư cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp căng cứng, y dời hai bước sang bên cạnh, phát hiện đường nhìn của Nghiêm lão nhị vẫn như cũ đi theo y, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nghiêm lão tiên sinh vì sao nhìn tôi như vậy?”



“Mắt cậu mang hoa đào, mày như xuân liễu, tuy rằng không phải là tướng mạo con gái, thế nhưng khuôn mặt này cũng quá chọc người,” Nghiêm lão nhị đem tay chắp ở sau lưng, có chút ghét bỏ nói: “Nghe nói nam nhân có tướng mạo này là người không đáng tin cậy.”



Ngay cả Lục Thừa Dư tự nhận là có bản lãnh mặt ngoài rất tốt, nghe nói như thế vẫn nhịn không được co rút khóe miệng, y ngay cả bạn gái cũng không có, ở đâu ra hoa đào? Y nghi ngờ nhìn về phía Nghiêm Mục, phát hiện sắc mặt nghìn năm không đổi của đối phương có vài phần bất đắc dĩ, hiển nhiên đối với cách nói này cũng không tin. Y không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Thật xin lỗi, là cha mẹ cho tôi loại tướng mạo này.”



Đuôi lông mày Nghiêm lão nhị nhướn lên: “Ngũ quan cha mẹ cậu đều rất đoan chính, cậu cũng không rất giống bọn họ.”



Trong lòng Lục Thừa Dư bỗng nhiên nghi ngờ, Nghiêm lão nhị làm sao biết tướng mạo cha mẹ y, bất quá nghĩ đến đoạn thời gian trước y và Lương Đức Hữu huyên náo lớn như vậy, Lục Thừa Dư liền hiểu được, có lẽ là Nghiêm lão nhị đã điều tra y, “Chắc là do tôi thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ đi?”



Nghiêm lão nhị: “….”



“Chú hai,” Nghiêm Mục ra hiệu Lục Thừa Dư vào phòng làm việc, thuận tiện đem cửa đóng lại, “Chuyện trên mạng chú không cần tưởng thật.”



Nghiêm lão nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cháu lớn rồi, ta quan tâm việc này làm cái gì.” Lão ở trên ghế sa lon ngồi xuống, bắt chéo chân nói,”Đây không phải là trợ lý của cháu sao, thế nào ngay cả một ly cà phê cũng không có?”



Nghiêm Mục rót một ly nước trắng để trước mặt lão, nghiêm mặt nói: “Người lớn tuổi uống nhiều nước sôi tốt cho thân thể.”



Hiển nhiên loại ly giấy dùng một lần này không lấy lòng được Nghiêm lão nhị, lão liếc mắt nhìn cái ly, cũng không có ý định đưa tay lấy. Nghiêm lão nhị mắt lạnh nhìn phòng tổng tài chỉnh tề, “Tuy rằng ta đã mặc kệ chuyện Hoa Đỉnh, thế nhưng trên tay ta tốt xấu gì cũng còn 10% cổ phần, cũng có quyền quyết định.”



Nghiêm Mục giống như không nghe được hàm nghĩa bên trong lời này, trầm mặc không nói.



“Cha cháu trước khi chết trong tay nắm 48% cổ phần, thế nhưng trên tay cháu cũng chỉ có 38%,” Nghiêm lão nhị đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, “Cháu biết tại sao không?”



Nghiêm Mục nhìn Nghiêm lão nhị, biểu tình trước sau như một không có nửa phần biến hóa, giống như từ đầu tới đuôi lời của đối phương đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.



“Cái dạng này của cháu một điểm cũng không giống như người Nghiêm gia,” Nghiêm lão nhị không lắm để ý cười cười, “Mọi người đều nói Nghiêm gia chúng ta nham hiểm, sao đến cháu lại có tính tình trầm mặc như vậy.”



Lục Thừa Dư đứng ở trong góc vuốt mũi nghĩ, có lẽ bác Nghiêm đã đem tất cả gen này truyền lại cho Tống Quân Nghiêm rồi, mà Nghiêm Mục thì giống người của Mục gia hơn. Y nhớ tới người Mục gia lần trước, hình như cũng là loại hình ít nói nghiêm cẩn, đứng cùng một chỗ với Nghiêm Mục, rất có dáng vẻ người thân.



Nghiêm lão nhị cũng không quản Nghiêm Mục có để ý mình hay không, gẩy điếu thuốc nói: “10% cổ phần còn lại của cha cháu, 6% chia cho ta và lão tam, còn dư lại 4% thì cho nữ nhân kia và con trai của cô ta, nếu không phải mẹ cháu lúc còn sống hao hết tâm lực tính toán chuyển 10% cổ phần Hoa Đỉnh đi, như vậy ngày hôm nay người ngồi ở chỗ này không nhất định là cháu.” Cho tới bây giờ lão đều nghĩ, nếu như tình cảm của anh cả và chị dâu đủ thân thiết, khẳng định Hoa Đỉnh phát triển không chỉ ở cái dạng này. Người như chị dâu, gả cho anh lão đúng là đáng tiếc.



“Chú hai cũng nói, mẹ cháu cũng để lại cho cháu 10%,” Nghiêm Mục khi nhắc lại chuyện quá khứ, vùng xung quanh lông mày cũng không nhăn, “Cha cháu nguyện ý cho những người khác cổ phần là chuyện của ông ấy. Thế nhưng chú hai nên biết, 52% cổ phần Hoa Đỉnh đều ở trong tay cháu, cháu hoàn toàn xứng đáng là cổ đông lớn nhất.” Rõ ràng cần phải nói khí phách, nhưng qua Nghiêm Mục, giống như là đang thuật lại một chuyện gì đó, không có khí phách như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác so với khí phách càng làm cho người khác không thể tránh được.



“Đúng, cháu không có học được thủ đoạn nham hiểm của Nghiêm gia chúng ta, thế nhưng bàn về tàn nhẫn, người của Nghiêm gia lại kém cháu,” Nghiêm lão nhị lại hít một hơi, “Lúc trước bên trong Hoa Đỉnh lộn xộn như thế, nói vậy cũng là cháu cố ý gây nên phải không, sau đó mượn cơ hội này cách chức một số người, còn định từ thị trường chứng khoán mua về 4% cổ phần, cháu đây là cầm sản nghiệp Nghiêm gia đi mạo hiểm, cháu biết không.”



Nghiêm Mục nhíu mày, “Vậy thì như thế nào?”



“Đúng vậy, vậy thì như thế nào, không có Nghiêm gia, cháu còn có Mục gia ủng hộ,” Nghiêm lão nhị cười nhạt, “Cháu càng giống như tác phong của Mục gia hơn, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không ngờ có người ra tay trước bỏ tiền mua cổ phiếu Hoa Đỉnh, nếu không phải như vậy, chỉ sợ cháu sẽ còn để Hoa Đỉnh loạn lâu hơn một chút đi.”



Đuôi lông mày Lục Thừa Dư run lên, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, hình như người mua số cổ phiếu với giá cực thấp kia là y thì phải?



Thảo nào Hoa Đỉnh lớn như vậy mà giá cổ phiếu xuống đến thấp nhất trong thị trường chứng khoán, thậm chí so với mỗ ngân hàng nào đó có tiếng là thấp nhất còn muốn rẻ hơn, thì ra còn có những cong quẹo như thế này.



Bất quá, bọn họ ngay trước mặt y nói những cơ mật nội đấu này, thực sự là một chút cũng không tốt, y một chút cũng không khỏe được không?



Tầm mắt Nghiêm Mục cùng Nghiêm lão nhị giao nhau ở trong không khí, sau một phen đao quang kiếm ảnh, đột nhiên Nghiêm Mục đứng lên, mở cửa sổ sau lưng ra, mặt không chút thay đổi nói: “Cháu không chịu được mùi thuốc.”
“Em gái cậu Lục Thừa Dư, nếu như cậu quả thật dám làm vậy, lão tử thật muốn dùng chân đạp gương mặt đó của cậu!” Tào Kinh Thân một bên tra tư liệu về Lục Thừa Dư, một bên lo lắng việc này sẽ có vấn đề.



Ai biết hắn mới vừa mắng xong, Lục Thừa Dư liền tới tìm hắn, trong tay còn cầm hộp cơm.



“Tào ca, thấy anh buổi trưa hôm nay tăng ca không tới dùng cơm, em mang cơm cho anh nè,” Lục Thừa Dư đem hộp cơm bỏ lên trên bàn, lấy tay chống bàn công tác cười híp mắt nói với Tào Kinh Thân, “Thấy em tốt không.”



Tào Kinh Thân đẩy kính mắt một cái, cầm hộp cơm mở ra, bên trong toàn là đồ ăn hắn thích, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Dư đang mỉm cười: “Muốn biết trưa nay anh làm gì không?”



“Nếu như là cơ mật không nên biết thì cũng đừng nói cho em,” Lục Thừa Dư từ từ lui ra phía sau vài bước, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, “Em một chút cũng không muốn biết.”



Một trong các quy tắc nghề nghiệp, đó chính là không hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết thanh niên tiến bộ a.



“Cũng không phải cơ mật gì, anh chỉ tra danh sách các cổ đông thôi,” Tào Kinh Thân ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Dư, “Những tài liệu này rất lộn xộn, anh tốn không ít thời gian để sắp xếp lại, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.”



Lục Thừa Dư lại nghĩ đến 3% cổ phần kia, y vội ho một tiếng nói: “Vậy chắc anh cũng thấy tên của em ha.”



“Thiếu chút nữa anh tưởng là có người trùng tên trùng họ với cậu chứ,” Tào Kinh Thân thấy biểu tình này của Lục Thừa Dư, trong lòng thoáng buông lỏng, xem chừng Lục Thừa Dư quả thực không phải là gián điệp công ty khác phái tới, “Tại sao cậu lại có 3% cổ phần công ty, hơn nữa còn giấu chuyện này?”



“Là do em quên thôi,” Lục Thừa Dư thở dài, “Khi đó em trúng vé số hai chục triệu, hơn nữa cha mẹ em cũng để lại ít tiền, trên cơ bản em đều dùng để mua cổ phiếu công ty chúng ta. Sau đó em đem số còn lại đi đầu tư phim, về sau bận rộn nhiều quá, em liền quên.”



“Hai chục triệu?!” Tào Kinh Thân cảm giác mình hình như đã mở ra cánh cửa hâm mộ ghen tị, “Đầu tư phim? Cậu….đừng nói với anh đó là bộ phim mà bạn cậu nhờ cậu đóng giúp kia?”



Lục Thừa Dư ngượng ngùng cười: “Hì hì, chính là nó.”



“Anh tạm thời không muốn nhìn thấy cậu,” Tào Kinh Thân hữu khí vô lực gẩy gẩy hộp cơm, “Cút em gái cậu hai chục triệu, cút em gái cậu quay phim lời ba bốn trăm triệu.”



“Tào ca, em không có em gái.” Lục Thừa Dư lùi về tới cửa, cười híp mắt khoát tay một cái, “Em về làm việc đây, hẹn gặp lại.”



“Gặp lại cái đầu cậu, coi như anh chưa hề nghe được việc này, quá kích thích người rồi.” Theo cửa phòng đóng lại, Tào Kinh Thân nguyên bản buồn bực từ từ biến thành vui vẻ. Nếu như Lục Thừa Dư trúng vé số hai chục triệu, như vậy lấy thân phận của boss là có thể điều tra ra, Lục Thừa Dư cũng sẽ không ngốc đi bịa chuyện để bị vạch trần.



Cho nên, chân tướng của sự thật chỉ là: Làm giàu từ vé xổ số quả thật rất thần kỳ và trùng hợp.



Được rồi, tuy rằng hắn đã yên tâm, thế nhưng cánh cửa hâm mộ ghen tị gì gì đó, vẫn là đóng lại thì hơn.



Lục Thừa Dư đi tới phòng tổng tài, có chút do dự có nên gõ cửa hay không. Chuyện cổ phiếu đúng là sơ xuất của y, lấy giao tình của y với Nghiêm Mục, nên sớm đem việc này chủ động nói cho đối phương biết, mà không phải chờ đối phương phát hiện. Nếu như Nghiêm Mục là một người đa nghi, cho dù nói rõ xong việc này, thì trong lòng đối phương cũng sẽ có khúc mắc.



Y tính toán tất cả, liệu được tất cả, duy nhất không có suy nghĩ đến y và Nghiêm Mục sẽ trở thành bạn tốt thân mật như vậy. Tình bạn không nên có quá nhiều nghi kỵ, giống như tình yêu vậy, quá nhiều nghi kỵ không tin tưởng sẽ chỉ làm tình cảm vỡ tan, cuối cùng khiến hai bên đều xấu hổ.



Thế nhưng, y nên giải thích thế nào khi mình trúng thưởng lại liều lĩnh chọn mua cổ phiếu Hoa Đỉnh đây? Dù sao khi đó cổ phiếu Hoa Đỉnh cũng không được ai coi trọng. Y là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, thật vất vả có hai chục triệu, không mua cái khác, lại đi mua cổ phiếu Hoa Đỉnh, đây cũng quá khiến người ta hoài nghi.



Nếu như y nói với Nghiêm Mục là mình tinh mắt, tin tưởng Hoa Đỉnh trong tương lai sẽ phát triển trở thành xí nghiệp đầu rồng toàn quốc, không biết đối phương sẽ lựa chọn tin tưởng y, hay cho y là kẻ ngốc nữa?



Y lau mặt một cái, dù nghĩ như thế nào, Nghiêm Mục có khả năng sẽ chọn cái thứ hai, nhưng y lấy hết dũng khí giơ tay lên, chuẩn bị gõ cánh cửa này. Mặc kệ kết quả làm sao, y cũng phải đem sự tình nói rõ ràng, không thì phần tình nghĩa bạn bè này có vẻ không có giá trị rồi.



Kết quả khi tay y còn chưa chạm đến cửa, cửa đã được mở ra.