Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 48 : Gian nan tỏ tình

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Lần đầu tiên Lục Thừa Dư biết, Nghiêm Mục có thể lái xe chạy như bay như vậy, ở trên quốc lộ như nước chảy liền thi triển Càn Khôn Đại Na Di, thuần thục tận dụng mọi kỹ năng, khi bẻ tay lái rất có khí thế của “Một người giữ ải, vạn người khó qua”, so với dáng vẻ theo khuôn phép, tuân thủ quy tắc giao thông một cách nghiêm chỉnh lúc bình thường kia thì hoàn toàn bất đồng, y quả thực bị kỹ năng lái xe cao siêu của đối phương chấn kinh rồi.



Trực giác nói cho y biết hình như Nghiêm Mục có điểm không đúng, cho nên Lục Thừa Dư thành thật ôm cánh tay ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, nhìn chiếc xe mình ngồi bay nhanh vượt qua một chiếc lại một chiếc xe khác, mỗi khi gặp phải đèn xanh đèn đỏ thì còn có thể két một tiếng dừng lại, y hít sâu một hơi nói: “Mục ca, anh đây là đang khoe tài lái xe sao?”



“Đem vết thương che tốt, đừng lộn xộn,” Mặc dù đã làm xử lý khẩn cấp, thế nhưng máu trên cánh tay vẫn không ngừng chảy, ngay cả nệm ghế đều bị nhuộm đỏ. Nghiêm Mục nhìn mặt Lục Thừa Dư càng ngày càng tái nhợt, đốt ngón tay cầm vô lăng trở nên trắng bệch, “Sắp tới bệnh viện rồi.”



“Tôi không sao, anh chú ý nhìn đường, nếu không thì hai chúng ta đều phải nằm bệnh viện đó.” Lục Thừa Dư cười một tiếng, đời trước y bị một đám người chặn ở trong ngõ hẻm vây đánh, bị thương so với bây giờ còn thảm hơn, miệng vết thương như thế này, thật đúng không tính là cái gì.



Nghiêm Mục cảm giác trong lòng mình vô cùng buồn bực, sắc mặt Lục Thừa Dư càng thoải mái, hắn càng khó chịu, giống như là có cái gì nắm lấy tim của hắn, vừa kéo vừa rút, vừa căng vừa đau. Đèn xanh đèn đỏ vừa qua, hắn đạp cần ga, xe liền như tiễn rời  cung bay ra ngoài, bỏ rơi không ít xe ở phía sau.



Trương Trạch Vân đã gọi điện cho bệnh viện nhà mình, cho nên bác sĩ y tá cấp cứu đã sớm chờ ở cửa bệnh viện, thấy có chiếc xe màu đen vọt vào, bọn họ vừa nhìn số xe, vội vàng mang cáng cứu thương đến, sau đó ba chân bốn cẳng đem Lục Thừa Dư từ chỗ cạnh tài xế kéo ra ngoài, tốc độ có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây.



Một bác gái y tá trung niên dứt khoát tiêm cho Lục Thừa Dư một ống thuốc cầm máu, sau đó bác sĩ trưởng cầm cánh tay y quan sát nửa phút, vung tay lên: “Mang đến phòng phẫu thuật, thương tổn tới mạch máu chủ, cần khẩn cấp phẫu thuật.”



Sau đó Lục Thừa Dư chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, liền bị người mang vào thang máy, y nhìn bác sĩ y tá nghiêm túc và trang trọng vây quanh bốn phía cáng cứu thương, quay đầu liền thấy Nghiêm Mục đi theo phía sau, tây trang trên người đã bị nhăn, trên trán cũng đầy mồ hôi, một chút cũng không có khí thế ngày thường, lại càng không có sự trầm mặc lãnh diễm cao quý.



Chú ý tới Lục Thừa Dư đang nhìn mình, Nghiêm Mục vội vàng chen đến bên cạnh cáng cứu thương, lôi kéo cánh tay không có bị thương của y nói: “Đừng sợ, chỉ là một phẫu thuật nhỏ, tôi ở bên ngoài chờ.”



Nhìn hai mắt đối phương khẩn trương tràn đầy lo lắng, kỳ thực Lục Thừa Dư muốn nói cho đối phương biết không cần phải sợ hãi, không phải là chỉ trúng một đao thôi sao, chỉ cần không bị thương đến mặt, không khiến cho y tàn tật, y cảm giác mình vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.



Trước khi bị đẩy tới phòng phẫu thuật, Lục Thừa Dư đưa tay vỗ vỗ tay của Nghiêm Mục, “Mục ca, đừng lo lắng, tôi sẽ ra nhanh thôi.”



Bác sĩ trưởng nghe được lời này, dùng giọng điệu chuyên nghiệp nói: “Sợ rằng trong chốc lát sẽ không ra được, người nhà đại khái phải chờ lâu một chút. Yên tâm đi, lần trước có người toàn bộ cánh tay đều bị chặt đứt, bệnh viện chúng tôi cũng có thể nối lại, lấy kinh nghiệm của chúng tôi, một chút vết thương thế này thì không thành vấn đề.”



Vừa nói xong, bác sĩ trưởng cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Mục nhìn mình có chút sắc bén, hắn vội ho một tiếng, xoay người đi gọi bác sĩ gây tê tiến hành gây tê, sau đó lắc thân một cái, vào phòng phẫu thuật.



Nằm ở trên bàn mổ, Lục Thừa Dư nhìn đèn trên đỉnh đầu, nghe bác sĩ trưởng nói phẫu thuật cho người cụt tay kia có hiệu quả tốt bao nhiêu, nói y không cần khẩn trương v…v…, y trầm mặc một lúc lâu, quyết định mở miệng cắt đứt đối phương đang không ngừng nói huyên thuyên: “Yên tâm đi, tôi không lo lắng.”



“A? Cậu bây giờ vẫn còn thanh tỉnh như thế?” Bác sĩ trưởng đi tới bên cạnh y, tựa hồ thật không ngờ Lục Thừa Dư thoạt nhìn giống như không có tiêm thuốc mê vậy.



Phía sau y, vài bác sĩ đang thảo luận phương án phẫu thuật nghe được lời của hắn, cũng đi theo ghé vào bên người Lục Thừa Dư, hứng thú bắt đầu vây xem Lục Thừa Dư, một người trong đó còn nói: “Tinh thần cậu thật là tốt, lúc chúng tôi phẫu thuật, nếu như cậu còn tỉnh, nhớ kỹ đừng mở mắt.” Dù sao trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị vá đến vá đi, quả thật khẩu vị có chút nặng.



Lục Thừa Dư trừng mắt nhìn, tuy rằng đầu óc y thanh tỉnh, thế nhưng trên người lại không có bao nhiêu cảm giác, nghe bác sĩ nói như thế, y nhắm mắt lại, biểu thị bản thân vẫn có thể tranh thủ ngủ một chút, y cũng không muốn hưởng thụ cảm giác dụng cụ phẫu thuật xuyên qua da thịt đâu.



Lúc đám người Mục Khải Hoa chạy tới bệnh viện, Lục Thừa Dư đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, thấy phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, Mục Khải Hoa nhìn em họ đứng ở cửa, đi tới bên cạnh hắn nói: “Tiểu Lục vào phòng phẫu thuật rồi sao?”



Nghiêm Mục gật đầu, không nói gì, mắt như cũ nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.



Mục Khải Hoa nhìn ra hắn không muốn nói chuyện, kiên quyết kéo người đến ngồi xuống trên ghế, cũng không thể một mực đứng cửa như thế, vậy còn ra hình dạng gì, “Em đừng lo lắng, cánh tay của tiểu Lục nhất định có thể khỏi hẳn.” Nói đến đây, sắc mặt hắn trầm xuống, “Việc này anh sẽ tra rõ, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”



Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình bình tĩnh giấu giếm một cỗ âm lãnh, “Việc này em cũng sẽ đi thăm dò, những người đó nếu dám động thủ, cũng nên nghĩ tới hậu quả.”




“Vừa nãy tôi đã ngủ được một lát, hiện tại không mệt,” Nghiêm Mục đưa tay dò xét ở trên trán Lục Thừa Dư, xác định y không có sốt, mới ngồi xuống ở mép giường nói: “Sau này cho dù có chuyện gì, em phải chú ý an toàn của mình trước, em gặp chuyện không may tôi sẽ rất lo lắng.”



Bên ngoài phòng bệnh, Mục Khải Dung xách theo cà mèn cỡ lớn đang chuẩn bị gõ cánh cửa khép hờ, nghe được câu này liền nhíu nhíu mày, đem tay để xuống.



Lục Thừa Dư cúi đầu nhìn cánh tay băng bó của mình, “Mục ca, anh….”



“Tôi luôn nghĩ, nếu như chúng ta có thể sinh hoạt chung một chỗ thì tốt biết bao,” Nghiêm Mục nhìn cái trán sạch sẽ của Lục Thừa Dư, “Lần đầu tiên ở Bách Vị Hiên, khi em quay đầu hướng tôi cười, tôi chỉ nghĩ, tại sao lại có nam nhân cười đẹp mắt như vậy.”



Lục Thừa Dư nghiêm túc hồi tưởng lại tâm tình lần đầu tiên mình thấy Nghiêm Mục, nhưng nghĩ như thế nào, cũng chỉ thấy đau lòng khi bỏ ra hơn tám ngàn đồng.



“Về sau tôi liền phát hiện, em đối với người nào cũng cười đến đẹp mắt như vậy, giống như không có chuyện gì đáng giá để em trở mặt vậy,” Nghiêm Mục trầm mặc, “Nếu như chúng ta sinh hoạt chung một chỗ, em muốn cười thì cười, muốn tức giận thì tức giận, không cần thời thời khắc khắc chú ý mình có biểu hiện hoàn mỹ hay không. Tôi cũng sẽ làm cơm, em không cần mỗi ngày phải ăn ở bên ngoài. Nhà tôi còn có hoa viên mà em thích, vậy em…. có nguyện ý cùng một chỗ với tôi không?”



Chờ đợi hắn chính là trầm mặc, trầm mặc giống như cái chết.



Lòng của Nghiêm Mục trầm xuống, hắn biết mình quá mức xúc động, nhưng khi nhìn Lục Thừa Dư bị thương nhưng vẫn cười ôn hòa, hắn liền không kịp chờ đợi muốn đem người mang về nhà mình, đem y nuôi thành một thanh niên hai mươi tuổi đúng nghĩa mà không phải nơi nơi cẩn thận, lúc nào cũng hoàn mỹ như nam thần.



Lục Thừa Dư trầm mặc dường như là đáp án tốt nhất cho vấn đề này, hắn cảm giác cổ họng mình hơi đau xót: “Nếu như em không muốn, cũng nên để tôi chăm sóc em một đoạn thời gian, thương thế của em còn chưa lành….”



“Tôi không thích làm cơm.” Lục Thừa Dư lên tiếng, “Còn không thích dọn dẹp nhà cửa.”



Nghiêm Mục không hiểu nhìn Lục Thừa Dư: “?”



“Tôi vừa lười lại tham ăn, tâm lại nhỏ, thích mang thù,” Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn Nghiêm Mục, “Tại sao anh lại muốn cùng một chỗ với tôi?”



Nghiêm Mục lắc đầu: “Đời người chính là muốn chú trọng ăn uống, thích ăn uống là thiên kinh địa nghĩa, em ăn, tôi làm, nói rõ chúng ta là trời sinh một đôi.” Gương mặt hắn ửng đỏ nói, “Tôi thích em, em lười tôi cũng thích.”



Nói xong, hắn thấp thỏm bất an nhìn Lục Thừa Dư, giống như một câu nói của đối phương cũng đủ để quyết định cuộc đời của hắn.



Lục Thừa Dư nhìn hai mắt của hắn, muốn từ trong ánh mắt nhìn thấu nội tâm của hắn. Thế nhưng, cho dù nhìn thế nào, y cũng chỉ thấy ảnh ngược của mình trong con ngươi đối phương.



Ngoài cửa, Mục Khải Dung bỏ cà mèn xuống, không tiếng động ly khai phòng bệnh đi tới trong vườn hoa bệnh viện, nghĩ đến những lời em họ nói, lại nghĩ tới dáng vẻ trầm mặc của Lục Thừa Dư, hắn nhịn không được đốt một điếu thuốc hút.



Hắn chịu không nổi loại tràng diện tỏ tình này, hình ảnh kia quá căng thẳng khiến hắn không dám nhìn, nếu Lục Thừa Dư không tiếp nhận em họ thì làm sao bây giờ?



Còn nữa, chuyện em họ thích một nam nhân, ông nội có thể tiếp thu sao?



Càng nghĩ, hắn cảm giác mình càng thêm lo âu, đến lúc đó hắn nên giúp em họ cầu tình với ông nội thế nào đây? Còn nữa, nếu như Lục Thừa Dư không đáp ứng em họ, hắn nên làm thế nào để an ủi em họ thất tình đây chứ?



Làm anh trai, nhân sinh thực sự là gian nan a.