Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 5 : Hảo thân thủ!

Ngày đăng: 05:38 19/04/20


Khoảng 2- 3 giờ chiều, chính là thời điểm tinh thần con người mệt mỏi rã rời, đại não hỗn độn. Nhưng mà hôm nay, tinh thần của tất cả công nhân viên trên dưới Hoa Đỉnh đều phá lệ tốt. Bởi vì có không ít người nghe được tin đồn, biết hội nghị chiều nay nhất định sẽ tràn ngập mùi thuốc súng, về phần kết quả hội nghị ra sao thì không phải là chuyện bọn họ có thể nghĩ ra. Bây giờ ở xã hội này tìm được một công việc tốt không dễ dàng gì, không ít người đều lo lắng công ty bởi vì kinh tế đình trệ gần đây mà tiến hành giảm biên chế, cho nên ngay từ đầu có không ít người chờ mong kết quả.



Lục Thừa Dư theo Tào Kinh Thân đi vào phòng họp lớn lầu 28, Tào Kinh Thân đưa cho y một cái laptop, sau đó nói: “Hội nghị hôm nay cậu làm người ghi chép.”



Đây là muốn y làm người tốc kí sao? Lục Thừa Dư liếc nhìn laptop màu bạc trước mặt, thoạt nhìn rất mới, bình thường hẳn là rất ít dùng.



“Sau này đi làm, nếu như cậu có laptop riêng cũng có thể đem đến, nếu như không có, công ty sẽ chuẩn bị cho cậu.” Tào Kinh Thân nhìn Lục Thừa Dư, phát hiện y đã khởi động máy để kiểm tra, đẩy mắt kính một cái nói, “Yên tâm, laptop này là đồ mới.” Ngụ ý là, không có ai táy máy tay chân vào nó cả.



Lục Thừa Dư nghe vậy cười nói: “Laptop là miễn phí sao ạ?”



“Nếu cậu ký hợp đồng với công ty hai năm trở lên, có thể miễn phí đưa cho cậu.” Tào Kinh Thân đem tài liệu mở ra, không nhìn Lục Thừa Dư nữa, “Điều kiện tiên quyết là cậu có thể chính thức thông qua thử việc.”



“Vậy em liền dùng nó vậy,” Lục Thừa Dư giống như không có nghe được ý tứ trong lời nói của Tào Kinh Thân, mở phần mềm văn bản ra, nhàn nhã chờ hội nghị bắt đầu.



Tào Kinh Thân ngẩng đầu nhìn y một cái, cũng không mở miệng nữa, phòng họp trở nên an tĩnh lại, thế nhưng hai người cũng không có cảm thấy lúng túng, đều tự làm việc của mình.



Rất nhanh mấy người cổ đông chính còn có các quản lý của các chi nhánh lục tục đến, trên cơ bản phía sau mỗi người đều dẫn theo một thư kí. Lục Thừa Dư cuối cùng cũng hiểu vì sao Hoa Đỉnh lại có một bộ phận thư kí riêng, Tào Kinh Thân còn là thư kí trưởng, bên trong Hoa Đỉnh quả nhiên rất phức tạp.



Hai giờ năm mươi phút, mọi người đã đến đông đủ, ngay khi mọi người cho rằng đại Boss đến muộn, Tào Kinh Thân đột nhiên đứng lên, đi tới cửa phòng họp kéo cửa khắc hoa ra, một nam nhân mặc tây trang màu đen đeo cà- vạt đi vào, tuổi còn trẻ cỡ hai mươi bảy hai mươi tám, nhưng làm cho Lục Thừa Dư có chút bất ngờ là người này nhìn có chút quen mắt, hẳn là y đã thấy qua người này ở nơi nào rồi.




Lục Thừa Dư yên lặng cúi đầu thấp xuống, hình như y đã nghe được chuyện không nên nghe rồi.



Nghiêm Mục cười lạnh, năm đó Nghiêm gia dựa vào Mục gia mới đứng vững gót chân ở Thiên Triều, hiện tại cũng không dám đắc tội với Mục gia.



Nghiêm lão nhị nghe nói thế, đem thuốc dập tắt ở trong gạt tàn: “Mặc kệ như thế nào, cháu họ Nghiêm, không phải họ Mục.”



Nghiêm Mục nhếch môi, cười đến phá lệ châm chọc.



Nghiêm lão nhị nhìn nụ cười này, không hiểu sao cảm thấy lạnh cả người, hắn cầm lấy áo vét trên ghế, lúc đi qua bên người Lục Thừa Dư, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu tử thân thể không tệ, thân thủ cũng tốt.”



Lục Thừa Dư cười ha ha một tiếng, “Ngủ sớm dậy sớm nên thân thể tốt thôi.”



Nghiêm lão nhị lại nghĩ đối phương là đang cười nhạo chuyện hắn buổi tối đi ra ngoài tìm nữ nhân có con riêng, nụ cười trên mặt lập tức trầm xuống, xoay người rời đi.



Lục Thừa Dư bất đắc dĩ nhún vai, đã từng tuổi này, tính tình còn không tốt như thế.



Khi y quay đầu lại, liền thấy ánh mắt Boss lớn rơi vào trên người của mình.