Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 50 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Sắc mặt của Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung có chút khó coi, không phải là bởi vì mấy kẻ bị thẩm vấn cứng miệng, mà là bọn hắn phát hiện tâm tình em họ xảy ra vấn đề, giống như là trở lại khoảng thời gian khi còn bé, làm cho bọn họ vô cùng lo lắng.



Người thừa kế Lý gia lúc này đang bị Nghiêm Mục kéo tới trước đèn cường quang, bởi vì mắt chịu không nổi kích thích lớn như vậy, nước mắt nước mũi đều chảy ra dán ở trên mặt hắn.



Loại đèn này có tia sáng vô cùng mạnh, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được lực xuyên thấu của nó, lại càng không nói Nghiêm Mục còn mạnh mẽ cạy mắt hắn ra, vài người khác cũng bị hành hạ như thế, đều đã thành thật đợi ở một bên, thở mạnh cũng không dám. Toàn bộ nhân viên thẩm vấn đều là phe của Mục gia, thấy mấy tên cứng miệng bị lăn qua lăn lại như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút sảng khoái, ngày thường bọn họ cũng từng bị mấy tên này chỉnh qua.



Thế nhưng trong lòng hai anh em Mục gia cũng không cao hứng như vậy, Nghiêm Mục bình thường là hạng người gì, trong lòng bọn họ rõ ràng, hiện tại biết dùng những thủ đoạn này, chứng minh hắn đang nổi giận, hơn nữa tâm tình đã không khống chế được.



Nghiêm Mục đem người ném trở về trên ghế, cất bước giật cái đèn xuống, lạnh lùng quét qua mấy người này một lần, hắn đem hồ sơ ném ở trên bàn, “Nếu như các vị không muốn nói, chúng ta có thể chơi tiếp.”



“Mày đây là bức cung trái luật, tao sẽ không nói,” Lý Giáp bị ném trở về trên ghế che hai mắt hoảng sợ nói, “Đừng tưởng rằng người Mục gia là có thể một tay che trời ở kinh thành.”



“Mục gia tụi tao chưa từng nghĩ tới việc một tay che trời,” Nghiêm Mục đem hồ sơ ném trên bàn, thấy Lý Giáp bị động tác của mình dọa sợ, sau khi cười nhạo một tiếng liền quay đầu nhìn về phía Diêu Tân đang lui ở trong góc không có lên tiếng, “Hai tụi mày ở kinh thành làm ra loại chuyện này, đó chính là phạm vào tối kỵ, ở kinh thành này còn ai dám bảo vệ tụi mày?” Trong kinh thành nhiều người như vậy, ai cũng có con cháu, ai lại chấp nhận con cháu của mình xảy ra chuyện? Hành động này của hai nhà Diêu Lý, đơn giản là đụng đến trên đầu của các thế gia ở kinh thành.



Diêu Tân hoảng sợ nắm cái ghế dưới người, thấy vẻ mặt Nghiêm Mục khinh thường, mạnh mẽ lấy can đảm nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, người Mục gia coi như có vận khí tốt. Nếu như không phải anh em Mục gia thay đổi đường đi, mày cho là bây giờ còn đến phiên một thằng cháu ngoại như mày ở chỗ này lắc lư chắc!”



“Thắng làm vua thua làm giặc?” Ánh mắt Nghiêm Mục nhất thời phát lạnh, tiến lên một cước đem người từ trên ghế đạp xuống, khom lưng túm vạt áo của Diêu Tân, giống như là đang kéo một con chó chết đem đầu Diêu Tân để trên đèn cường quang, “Mày tưởng không nói ra là có thể đem chuyện này chối bỏ hả? Tao cho mày biết, phàm là có liên quan đến việc này, một người cũng chạy không thoát.”



Người trong tay lúc này đã lạnh run, Nghiêm Mục phiền chán đem người ném qua một bên, từ trên bàn rút mấy tờ khăn giấy từ từ lau tay, “Những chuyện tụi bây đã làm trước kia, tao đã giao cho phía trên, còn đám phía dưới, bán chủ cầu vinh học được rất lô hỏa thuần thanh, tưởng bọn chúng sẽ không nói sao, Diêu gia và Lý gia đã hết hy vọng rồi.”



Diêu Tân bị đèn cường quang khiến cho hai mắt biến thành màu đen, sau khi nghe Nghiêm Mục nói, gầm nhẹ: “Dù cho chúng tao hết hy vọng thì thế nào, mày tưởng mày  là cái thá gì, cùng lắm chỉ là cháu ngoại Mục gia, mày tưởng trong tên có một chữ ‘Mục’ liền cho là người Mục gia sao?!”



Hắn vừa mới dứt lời, đã cảm thấy phía sau lưng nặng nề, cả người đều bị đè nằm trên đất, cần cổ cũng bị người nhấn xuống.



Mục Khải Hoa cười híp mắt nhìn tư thế đầu rạp xuống đất của Diêu Tân, trên tay dùng sức, hài lòng thấy biểu tình đối phương trở nên đau đớn, “Chuyện của Mục gia, không tới lượt mày nói nhảm. Mày không biết đạo lý càng nói nhiều, chết càng nhanh sao?”



Sau khi nắm tóc Diêu Tân đem đầu của hắn đập vài cái trên mặt đất, Mục Khải Hoa mỉm cười buông tay ra, vỗ tay một cái đứng lên nói, “Chuyện tụi mày làm ra, đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Tụi tao tới đây một chuyến, cũng chính là muốn nhìn tụi mày có bao nhiêu chật vật thôi.”



“Mày….” Lý Giáp bên cạnh muốn nhào lên bắt Mục Khải Hoa, rất nhanh liền bị nhân viên thẩm vấn trong phòng đè xuống, ngay cả nhấc đầu ngón tay út cũng khó khăn.



Mục Khải Hoa cũng không thèm nhìn tới Lý Giáp, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mục trầm mặc không nói: “Tiểu Nghiêm, những lời của mấy tên hỗn đản này em không cần để trong lòng.”



Nghiêm Mục không lắm để ý lắc đầu, kết quả lúc này Diêu Tân bắt đầu chửi ầm lên, “Mày cho là lão tử sợ mày chắc, cùng lắm chỉ là một thằng thích thố nhi gia (= trai bao)!” (nó chửi LTD là trai bao í)



“Phanh!!” Ghế ở sau lưng của Diêu Tân vỡ vụn ra, Nghiêm Mục mặt không thay đổi nhìn Diêu Tân đau đến rúc vào một chỗ, nửa ngày phun ra hai chữ, “Tay trơn.” Nói xong câu đó, hắn lại khom lưng xách lên một cái ghế khác.



“Tiểu Nghiêm!” Mục Khải Hoa phát hiện tâm tình Nghiêm Mục càng ngày càng không thích hợp, muốn đưa tay ngăn Nghiêm Mục, kết quả còn chưa kịp đụng tới Nghiêm Mục, liền thấy Nghiêm Mục lần thứ hai giơ ghế lên đập trên cánh tay của Diêu Tân.



Tiếng kêu khóc sắc nhọn của Diêu Tân kích thích màng nhĩ của Mục Khải Hoa, làm cho đầu óc hắn rung động mãnh liệt, nhìn ánh mắt băng hàn của Nghiêm Mục, lòng bàn tay của hắn toát ra một trận mồ hôi lạnh.



Mà Lý Giáp đã sớm sợ núp ở một bên, không cần những người khác áp cũng không dám động. Có lẽ hiện tại người Mục gia gọi hắn làm cái gì, hắn cũng sẽ không phản kháng. Không phải lá gan hắn quá nhỏ, nhưng cháu ngoại Mục gia quả thực mẹ nó là một sát thần.



Ngay khi mọi người đang cho rằng Nghiêm Mục sẽ còn tiếp tục động thủ, không biết chuông điện thoại di động của người nào vang lên, anh em Mục gia đồng thời sửng sốt, ai tới phòng thẩm án còn mang điện thoại di động, mang theo điện thoại di động còn mở chuông thế?


Hà Long cẩn thận che chở cánh tay bị thương của Lục Thừa Dư, thấy những ký giả này tuy rằng vây quanh ở bên người Lục Thừa Dư, thế nhưng đều cẩn thận tránh vết thương của y, nhất thời thở dài một hơi.



“Lục tiên sinh, xin hỏi ngài diễn bộ phim này sao?”



“Nếu như trong phim có vai người qua đường mà nhân số không đủ, nói không chừng sẽ có tôi,” Lục Thừa Dư hướng về phía nữ ký giả đặt câu hỏi cười một tiếng, “Bất quá diễn viên chính khẳng định không có tôi đâu.”



Nữ ký giả bị nụ cười sáng chói của Lục Thừa Dư làm hoa mắt, thế nhưng nghe được Lục Thừa Dư không đóng phim, nhất thời thất vọng nói: “Thật đáng tiếc, có rất nhiều khán giả đều thích xem ngài diễn.”



“Tôi tưởng là mọi người thích siêu xe kia hơn chứ,” Nụ cười Lục Thừa Dư bất biến, “Đùa chút thôi, tôi rất cảm ơn mọi người đã yêu thích, về sau có cơ hội, tôi có thể thử đóng vai phụ.”



Các phóng viên bị Lục Thừa Dư chọc cười, vừa lúc đó, đột nhiên có một ký giả cao giọng nói: “Lục tiên sinh, vết thương trên cánh tay của ngài là như thế nào? Có người nói, lúc phát sinh án tập kích, ngài có mặt ở hiện trường, xin hỏi là thật sao?”



Vấn đề này vừa đưa ra, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị, bởi vì ở đây không ít người đã lăn lộn lâu năm, bọn họ cũng mơ hồ suy đoán thân phận Lục Thừa Dư không đơn giản. Cho nên không có ai nhắc tới án tập kích, gần đây kinh thành bởi vì chuyện này mà huyên náo oanh oanh liệt liệt, một ký giả giải trí cũng không muốn quan tâm những thứ này, đây không phải tìm phiền toái cho mình sao?



“Anh là nói cái này?” Lục Thừa Dư giơ cánh tay quấn băng gạc của mình lên, hơi quẫn bách nói, “Loại chuyện cầm chén bị rớt sau đó cắt vào cánh tay của mình, nói ra có phải rất mất mặt không nhỉ?”



Câu trả lời này của Lục Thừa Dư, trong nháy mắt làm cho bầu không khí hòa hoãn lại, có  ký giả cười nói: “Lục tiên sinh, ngài nhất định là không biết làm cơm.”



“Các vị ký giả, việc này mọi người nghìn vạn lần đừng viết vào,” Lục Thừa Dư phối hợp làm ra vẻ mặt khẩn trương, “Nghe nói bây giờ nam nhân không biết làm cơm sẽ bị fan từ bỏ.”



Lời này vừa ra, nhất thời dẫn tới một trận cười vang của các phóng viên, sau đó các phóng viên lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lục Thừa Dư đều rất phối hợp trả lời, làm cho ký giả hiện trường đối với y có ấn tượng rất tốt.



Hà Long yên lặng ở một bên nghĩ, nếu cái này không được gọi là diễn xuất thì cái gì mới được?



Chung Tranh Hàm quay xong, thấy Lục Thừa Dư bị một đám ký giả vây quanh, còn mang theo bầu không khí mọi người đều là bạn tốt, lập tức nhịn không được nói với người đại diện bên người: “Nhìn thấy không, diễn xuất của vị kia có thể dễ dàng lấy được vai nam chính, những ký giả kia đối với y còn thân thiết hơn so với tôi.”



Hai mắt Vương Tùng tỏa ánh sáng, tràn đầy sùng bái nhìn về phía Lục Thừa Dư: “Đúng là một cái đùi vàng đẹp trai a.”



Chung Tranh Hàm ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Đùi vàng đẹp trai như vậy, có bản lĩnh thì anh ôm đi.”



Vương Tùng sờ sờ mặt mình, lắc đầu thở dài nói: “Cơ sở thiết bị không tốt, vẫn là quên đi.” Nếu hắn có một gương mặt đẹp trai, đã sớm đi ôm bắp đùi tám trăm năm trước rồi, hà tất còn lao tâm lao lực làm người đại diện, còn mang một nghệ sĩ không bớt lo như thế.



Chung Tranh Hàm: “….”



Ngay khi Lục Thừa Dư trả lời xong vấn đề của các ký giả, các phóng viên chuẩn bị tản ra, ký giả nhắc tới sự kiện tập kích kia mở miệng lần nữa: “Lục tiên sinh, trước đó ngài nói không có mặt tại hiện trường, thế nhưng vì sao lại xuất hiện ở yến hội Tề Gia?”



Tề gia là danh môn vọng tộc, tổ chức yến hội người bình thường không thể vào được. Tỷ như những ký giả bọn họ ngay cả chụp hình ở cửa chính cũng không được, vậy mà Lục Thừa Dư lại được mời tham gia yến hội?!



Vấn đề này vừa đưa ra, các ký giả chuẩn bị rời đi đều dừng bước, có biến a!



Chung Tranh Hàm bên cạnh nghe được vấn đề này, nhất thời nhíu mày, hắn lăn lộn trong vòng giải trí cũng lâu, ở đâu cũng sẽ có ký giả có vấn đề. Thế nhưng dính dáng đến sự kiện tập kích kia thì không phải là chuyện gì tốt, ký giả này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?



Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc phát hiện sự tình khác thường, lập tức đình chỉ quay phim, vội vàng đi đến chỗ Lục Thừa Dư.