Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 57 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Sáng ngày hôm sau, lúc Lục Thừa Dư tỉnh lại, phát hiện ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, toàn bộ sắc trời có vẻ âm u hơn, khiến tâm tình của y cũng bị ảnh hưởng theo.



Rửa mặt, thay xong quần áo xuống lầu dưới cùng Nghiêm Mục ăn sáng, tâm tình y vẫn có chút mệt mỏi.



Nghiêm Mục thấy y không có tinh thần, đi tới bên cạnh y sửa lại khăn tay ở trước ngực tây trang, “Đi thôi.”



“Đi đâu?” Lục Thừa Dư ngẩn người, không phản ứng kịp ý tứ Nghiêm Mục, y cúi đầu nhìn khăn tay trong túi, thấy nó đã được Nghiêm Mục sửa sang lại rất tốt, lộ ở túi áo vô cùng đẹp.



“Ngày hôm qua chúng ta đã nói cùng đi tế mộ bác trai bác gái, em quên rồi sao?” Nghiêm Mục sửa sang lại nơ của mình, cố gắng để cho mình thoạt nhìn càng thêm có tinh thần.



“A?” Lục Thừa Dư lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua Nghiêm Mục có nhắc qua việc này, ngẩn người mới nói, “Hôm nay anh chuẩn bị đi sao?”



Nghiêm Mục nghi hoặc nhìn Lục Thừa Dư, tựa hồ không rõ tại sao Lục Thừa Dư lại hỏi như vậy.



“Chúng ta đi thôi,” Lục Thừa Dư thấy Nghiêm Mục như vậy, nhất thời cười một tiếng, “Nếu đã tế mộ, chúng ta cũng đi thăm mẹ của anh luôn.”



“Ừ.” Nghiêm Mục cong khóe miệng, gật đầu.



Có thể là do trời mưa, cho nên mặc dù là thứ bảy, thế nhưng số lượng xe chạy trên đường so với bình thường trái lại ít đi một chút. Lục Thừa Dư cũng là sau khi lên xe mới biết được mộ của mẹ Nghiêm Mục và mộ cha mẹ y ở cùng một ngọn núi.



Xe màu đen xuyên qua màn mưa, đi lướt qua một người lại một người, Lục Thừa Dư nhìn người đi đường che dù ngoài cửa sổ, bởi vì tâm tình bị mưa ảnh hưởng, đột nhiên càng trở nên không tốt, bởi vì y nhớ ngày cha mẹ y xảy ra tai nạn, cũng là trong thời tiết như thế này.



Hai người ở cửa hàng bán hoa dưới chân núi mua vài bó hoa tươi cùng vài cây nhang, chủ tiệm đem cửa hàng mở ở đây, chủ yếu là bán cho khách đi tế mộ. Chủ tiệm nhìn thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục sau khi xuống xe còn có hai người ăn mặc tây trang màu đen đi theo sau lưng, đoán được thân phận hai người này không đơn giản, cũng không dám loạn giới thiệu hàng hoá của mình, đối phương muốn cái gì, chủ tiệm liền lấy cái đó.



“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư tiếp nhận mấy thứ này, cười cười với chủ tiệm, vệ sĩ sau lưng lập tức lấy tiền ra, đưa cho chủ tiệm.



“Nhiều rồi nhiều rồi,” Chủ tiệm thấy tiền trong tay, từ trong ngăn kéo tìm tiền lẻ đưa cho vệ sĩ, thấy vệ sĩ không nhận, nhất thời thấp thỏm bất an nhìn về phía Lục Thừa Dư có nét mặt tương đối ôn hòa.



Lục Thừa Dư thấy thế, cười tiếp nhận tiền thối lại, sau khi nói cám ơn lần nữa với chủ tiệm, mới cùng Nghiêm Mục trở lại xe.



Thấy Nghiêm Mục dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Lục Thừa Dư buồn cười nói: “Phía sau chúng ta có đi theo vệ sĩ vóc người to lớn, nếu như chúng ta không lấy tiền dư lại, chủ tiệm có thể sẽ thấp thỏm bất an cả đêm đấy.”



Nghiêm Mục nhíu nhíu mày: “Có nhiều hơn không tốt sao?”



“Như anh nói đó, đây chỉ là một chút tiền thôi,” Lục Thừa Dư cười nói, “Nếu như là năm triệu, tin tưởng rất nhiều người nguyện ý làm liều, nhưng ở đây chỉ có năm mươi đồng, người ta thà rằng không cần cũng chỉ muốn cầu an lòng.”



Nghiêm Mục sau khi nghe, nhất thời trầm mặc, hắn đối với suy nghĩ của người bình thường không hiểu rõ, thậm chí hắn còn không hiểu, rõ ràng bọn họ đã trả tiền chuẩn bị rời đi, vì sao đối phương còn không dám thu nhiều?




“Phải bình tĩnh,” Trang Dụ cười ha hả nhấp một ngụm trà, “Chờ bọn họ đi vào, cậu có thể hỏi.”



Tề Cảnh Phong xì một tiếng, thấy Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư đã đi vào, trong lúc nhất thời cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối với bọn họ. Chờ hai người sau khi ngồi xuống, hắn mới do dự nói: “Mục ca, tiểu Lục, hai người ….”



“Ở cùng một chỗ,” Vẻ mặt Nghiêm Mục bình tĩnh nhìn hắn một cái, “Cậu không đoán sai.”



Nhìn biểu tình bình tĩnh của Nghiêm Mục, Tề Cảnh Phong cảm giác biểu hiện của mình hơi ngu ngốc, chính chủ bình tĩnh như vậy, hắn là người ngoài lại kinh ngạc như thế, có phải rất không trầm ổn hay không, hắn uống một hớp trà lớn, sau đó cười khan nói: “Chúc mừng chúc mừng.”



“Cảm ơn.” Nghiêm Mục cong khóe miệng, có vẻ càng thêm ôn hòa.



Dáng vẻ này của Nghiêm Mục lần thứ hai làm cho Tề Cảnh Phong giật mình, lúc món ăn lên bàn, hắn cũng chưa phục hội. Chờ cơm ăn được phân nửa, hắn mới do dự hỏi, “Tiểu Lục, cậu cùng Mục ca…. cùng một chỗ bao lâu rồi?”



Lục Thừa Dư lau miệng, cười híp mắt nói: “Cũng không lâu lắm, là sau khi cánh tay em bị thương.”



Vừa lúc đó, Nghiêm Mục lạnh lẽo nhìn về phía hắn nói: “Nếu như ngày đó cậu không đến bệnh viện, thời gian chúng tớ ở chung với nhau có thể đã sớm hơn được một tiếng.”



Tề Cảnh Phong co rút khóe miệng, hắn đại khái có thể hiểu rõ ngày đó ở bệnh viện vì sao ánh mắt Mục ca nhìn hắn lại lạnh lẽo như vậy, có lẽ khi đó hắn đã cắt đứt màn bày tỏ của Mục ca.



Trang Dụ và Trương Trạch Vân cùng nhau đồng tình nhìn Tề Cảnh Phong, chờ sau khi ăn xong, mấy người đòi để Tề Cảnh Phong bỏ tiền, sau đó ngồi chung một chỗ hàn huyên một hồi rồi mới ra khỏi nhà hàng. Bởi vì trên cánh tay Lục Thừa Dư có thương tích, hơn nữa bọn họ lo lắng gần đây có người nhằm vào Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục cho nên liền để hai người đi về, cũng không có an bài hoạt động tiêu khiển khác.



Ai biết vào lúc ban đêm, tin tức Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục liền truyền khắp toàn bộ internet, đến ngày hôm sau, càng truyền đi oanh oanh liệt liệt, ngay cả trên báo giấy cũng đăng tin tức hai người.



Những hình ảnh này không rõ lắm, thậm chí có ảnh chụp ngay cả mặt người đều thấy không rõ, nhưng lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt quần chúng.



《Tổng tài Hoa Đỉnh và học thần quốc dân cùng bái tế cha mẹ.》



《Vì sao tổng tài Hoa Đỉnh quỳ xuống ở trước mộ cha mẹ Lục Thừa Dư?》



《Chuyện động trời! Hai nhân vật nổi danh tay trong tay xuất hiện ở trước cửa một nhà hàng!》



《Vạch trần tấm màn thần bí của tổng tài Hoa Đỉnh và người  yêu!》



Những tiêu đề này như thuốc nổ, trên Weibo, ảnh chụp đủ mọi góc của độ của hai người được mọi người share cho lẫn nhau.



Internet bởi vì tin tức tiêu khiển kinh thiên này mà điên cuồng!