Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 65 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Bởi vì Lục Thừa Dư vì chuyến bay gặp nạn hao tốn 60 triệu, y lần thứ hai nổi danh, nhưng bởi vì y không phải người của giới giải trí, bản thân lại không phải người thích gây sự chú ý, cho nên cũng không có nhận phỏng vấn, sau khi nghỉ ngơi một ngày, liền đi làm.



Tuy rằng một tháng này y ở kịch tổ, thế nhưng công tác cần y xử lý, Tào Kinh Thân đều email cho y, hai người hợp tác hết sức ăn ý. Ngược lại các công nhân viên trong công ty lúc đối mặt với Lục Thừa Dư, không biết nên dùng thái độ gì?



Bọn họ nên gọi Lục Thừa Dư là trợ lí đặc biệt hay là Nhị lão bản thì tốt hơn đây? Đoạn thời gian trước bởi vì Lục Thừa Dư không ở công ty, cuối cùng phòng nhân sự an bài hai trợ lý cho boss, mà Lục Thừa Dư là trợ lý đặc biệt. Mọi người hiện tại đều biết Lục Thừa Dư dựa vào khả năng của chính mình kiếm được tiền tỉ, có quan hệ rất gần với công tử thế gia kinh thành, cảm thấy Lục Thừa Dư nguyện ý làm trợ lý đặc biệt, đối với boss bọn họ đơn giản chính là chân ái.



Cho nên, lúc Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục cùng xuất hiện ở công ty, y bị ánh mắt nhiệt liệt của các đồng nghiệp xung kích, ngay cả một ít đồng nghiệp bình thường tương đối quen thuộc, ánh mắt nhìn y cũng kỳ kỳ quái quái.



Sau khi vào thang máy, Lục Thừa Dư vội ho một tiếng: “Ngày hôm nay các đồng nghiệp hình như đặc biệt nhiệt tình.”



“Có lẽ do bọn họ lâu rồi không thấy em,” Nghiêm Mục mặt không đổi sắc nói, “Hai ngày sau chúng ta đi thị sát chi nhánh công ty, em muốn gặp quản lí tài vụ mới kia không?”



“Tư liệu cá nhân của hắn em đã nhìn rồi,” Lục Thừa Dư biết người trước kia có chút vấn đề, bị Nghiêm Mục “mời” ra công ty, cho nên sau khi quản lí tài vụ mới nhậm chức, Lục Thừa Dư liền điều tra tư liệu người này, “Rất thích hợp.”



Nghiêm Mục gật đầu, chờ đến tầng lầu, hai người ra thang máy liền đi tới phòng Tổng tài, lúc đi ngang qua khu làm việc bên ngoài, Lục Thừa Dư phát hiện ô làm việc có người ngồi, y quét mắt nhìn sang, sau đó liền thu hồi đường nhìn: “Đây là trợ lí phòng nhân sự sắp xếp cho anh?”



Nghiêm Mục tùy ý nhìn, mở cửa phòng làm việc nói: “Ừ, bình thường bọn họ ở nơi này làm việc, cũng tương đương với trợ thủ của em, em có chuyện gì cần nhờ vả thì cứ giao cho bọn họ đi làm.” Hai người kia tuy rằng thân phận không có vấn đề, thế nhưng năng lực làm việc so với Lục Thừa Dư mà nói, thật sự là kém quá xa, cho nên Nghiêm Mục có chuyện trọng yếu gì, cũng không muốn để hai người kia đi làm.


Tuy rằng Lục Thừa Dư cùng bác hai quan hệ bình thường, thế nhưng trong trí nhớ của y, bác hai là một người rất sĩ diện hảo, vì chuyện Lục Lương, cư nhiên nguyện ý mở miệng với y, xem ra điều kiện gia đình cô dâu bên kia tốt hơn so với Lục Lương.



Y cùng với thân thích Lục gia hiện nay đã không còn bao nhiêu giao tình, thế nhưng Lục Lương cùng y khi còn bé quan hệ cũng không tệ lắm, giờ người ta lại có việc mừng, y liền cầm điện thoại di động nói: “Được ạ, cháu sẽ đem xe chạy đến trước hôn lễ.”



Bác hai Lục đại khái cũng hiểu được có chút ngượng ngùng, sau khi nói cám ơn liên tục, lại bổ sung một câu: “Nếu như vị bằng hữu họ Nghiêm kia có rãnh rỗi, cũng mời cậu ấy nể mặt đến uống chén rượu mừng đi.”



“Được, cháu sẽ nói cho anh ấy biết.” Lục Thừa Dư biết chuyện của mình và Nghiêm Mục huyên náo lớn như vậy, người của Lục gia không có khả năng không biết, thế nhưng y cũng không cần phải theo chân bọn họ giải thích những thứ này, sau khi khách khí vài câu liền cúp điện thoại.



Chờ y cúp điện thoại, Nghiêm Mục cau mày nói: “Thân thích của em sao?” Hắn đối với thân thích của Lục Thừa Dư không có hảo cảm gì, hắn cùng với Lục Thừa Dư nhận thức lâu như vậy, Lục Thừa Dư ở bệnh viện vài lần, cũng không thấy họ tới thăm, vậy mà vì một hai vãn bối, liền gọi điện thoại tới. Lúc cần góp tiền, trái lại bọn họ không có quên Lục Thừa Dư.



“Ừ,” Lục Thừa Dư uống một ngụm đồ uống nóng, “Ngày kia em muốn lấy xe chúng ta đi tới đó.”



Nghe được chữ hai “chúng ta”, vẻ mặt Nghiêm Mục nhất thời đổi lại đổi, nỗ lực để ánh mắt của mình không nhộn nhạo: “Xe chúng ta trong ga ra, em cứ tùy tiện lấy, cần luôn một đoàn xe không?”



Lục Thừa Dư: “……”



Đến tột cùng là cái gì khiến Mục ca trở nên …. troll như thế?