Phúc Trạch Hữu Dư
Chương 67 :
Ngày đăng: 05:39 19/04/20
Bởi vì bác hai Lục cũng không phải là nhà giàu sang quyền thế, cho nên toàn bộ tiệc cưới cũng không có gì đặc biệt, chờ MC đem toàn bộ qui trình làm xong, tiệc cưới chính thức bắt đầu. Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục ngồi chung một chỗ, ngồi cùng bàn là một ít họ hàng xa của Lục gia, bất luận những họ hàng này thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục thế nào, nhưng vì thân phận của hai người, những người khác đối với hai người đều rất khách khí, còn có người nhiệt tình bắt chuyện gắp thức ăn cho hai người.
Món ăn tiệc cưới căn bản là ít thịt nhiều rau, Lục Thừa Dư nghĩ mấy món này còn không bằng mấy món Nghiêm Mục làm ở nhà, sau khi y gắp vài đũa, liền không hứng thú nữa, chuẩn bị chờ chú rể cô dâu qua đây mời rượu xong thì về nhà.
“Không có khẩu vị sao?” Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư hầu như không động đũa, quét mắt nhìn bàn thức ăn, múc cho y một chén canh, thấp giọng nói, “Uống chút canh trước lấp bụng, đêm nay Trang Dụ mời khách.”
“Trang Dụ lại phát hiện nơi có đồ ăn ngon sao?” Lục Thừa Dư nghĩ, Trang Dụ có động lực kiếm nhiều tiền như vậy chính là vì muốn ăn được nhiều loại mỹ thực, nhưng đối với y mà nói, có một người bạn như vậy, y đi theo cũng có lộc ăn, “Tốt lắm, lát nữa chúng ta phải đi tìm hắn.”
Người bên cạnh thấy Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục lãnh diễm cao quý chung đụng rất tốt, tâm tư mỗi người đều khác nhau, nhưng mà ai cũng không dám quang minh chính đại quan sát hai người, thỉnh thoảng lén lút nhìn, nhưng rất nhanh lại đem ánh mắt thu hồi.
Lúc chú rể cô dâu đến mời rượu, Lục Thừa Dư liền phát hiện cô dâu lúc thấy y, nụ cười trên mặt rõ ràng rực rỡ thêm hai phần.
Sau khi Lục Lương giới thiệu khách trên bàn xong, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Em họ Lục Thừa Dư của anh em đã thấy qua, đây là người yêu của y, Nghiêm tiên sinh.”
“Chào hai người,” Cô dâu Diệp Hân cười giơ ly rượu lên nói, “Cảm ơn hai vị đã tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi.”
Song phương sau khi uống rượu xong, Diệp Hân không có lập tức ly khai, mà là cố ý cùng Lục Thừa Dư nói nhiều thêm mấy câu, sau khi xác nhận thợ chụp ảnh đã chụp được hình ảnh bọn họ nói chuyện với nhau, mới tươi cười ly khai. Làm fan ruột của Lục Thừa Dư, có thể được Lục Thừa Dư làm tài xế cho cô ở ngày kết hôn, quả thực chính là kinh hỉ lớn nhất trong cuộc đời.
Nghiêm Mục trầm mặc nhìn bóng lưng chú rể cô dâu, lại nhìn Lục Thừa Dư, cô dâu nhìn kỹ chú rể của mình là được rồi, nhìn người của hắn làm cái gì?
“Mục ca, anh nhìn em chi vậy?” Lục Thừa Dư buông chén đũa, dùng khăn giấy lau miệng nói, “Chúng ta đi thôi.”
Trên mặt Nghiêm Mục xuất hiện tiếu ý không quá rõ ràng, hắn đưa tay khoát lên trên vai Lục Thừa Dư, ngữ khí ôn hòa nói: “Được rồi, chơi những thứ này bất quá là để giết thời gian, mọi người hỏi Tiểu Dư những thứ này cũng không dùng được.”
Tề Cảnh Phong cùng Trương Trạch Vân: “…..”
Đệch, bọn họ đã thấy được ‘thấy sắc quên bạn’ đúng nghĩa.
Ngay lúc mấy người đùa giỡn lẫn nhau, Lục Thừa Dư ngẩng đầu liền thấy một người bất ngờ xuất hiện ở cửa.
Nghiêm Mục phát hiện y nhìn ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, lập tức thu hồi tầm mắt, nói với Lục Thừa Dư, “Buổi trưa em không có ăn bao nhiêu, ăn miếng bánh ngọt này đi.” Nói xong, xoay người để phục vụ lấy một đĩa bánh ngọt sang đây.
Lục Thừa Dư vừa đưa tay lấy quả anh đào phía trên bánh ngọt ném tới trong miệng, liền thấy Thịnh Thiều Nguyên đi về phía bọn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười chiêu bài.
“Không biết hôm nay là ngày tốt gì, vậy mà có thể ở đây thấy được Nghiêm tổng, Trương thiếu, Tề thiếu.” Thịnh Thiều Nguyên tháo bao tay, đem tay đưa đến trước mặt Nghiêm Mục, “Nghiêm tổng, lâu ngày không gặp, nghe nói ngài gần đây đang xuân phong đắc ý.”
Nghiêm Mục đưa tay cùng hắn cầm một chút, sau đó hơi cong khóe miệng nói: “Thịnh tổng nói rất đúng.”
Thịnh Thiều Nguyên: “…..”
Cái gọi là khiêm tốn đâu rồi?