Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 69 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


“Ngày hôm nay cậu thắng nhiều tiền như vậy, còn không biết xấu hổ để anh mời khách sao?” Trang Dụ cầm thực đơn, sau khi liếc Lục Thừa Dư một cái, liền bắt đầu gọi món ăn, nguyên tắc gọi món không cầu ngon nhất, nhưng cầu quý nhất.



Lục Thừa Dư cười cười, tùy ý để Trang Dụ và Tề Cảnh Phong ăn hôi. Sau khi chọn món xong, nguyên bản Trang Dụ đang cười hì hì trở nên nghiêm túc rất nhiều: “Đáng lẽ anh không muốn vào thời điểm này nhắc tới chuyện ảnh hưởng tâm tình, thế nhưng Tiểu Lục cậu suy nghĩ kỹ coi, đến tột cùng cậu đã đắc tội người nào?” Chớ nhìn bọn họ sống xa xỉ, thế nhưng chuyện lén lút dơ bẩn gì cũng đều biết đến, hiện tại hắn trực tiếp mở miệng hỏi Lục Thừa Dư, thật sự là bởi vì gần đây Lục Thừa Dư gặp quá nhiều chuyện.



Trương Trạch Vân thật không ngờ Trang Dụ hỏi trực tiếp như vậy, có chút bận tâm nhìn Lục Thừa Dư, thấy đối phương cũng không có không vui, mới nói: “Không nói cái khác, chỉ riêng Tiểu Lục một đêm trở thành phú hào, liền dẫn đến rất nhiều người oán hận.”



“Kia thì ngược lại, quỹ tích cuộc sống của cậu giống như người thắng nhân sinh, ngoại trừ không có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ thôi,” Trang Dụ nhún vai, “Ý của anh là, sẽ có người hận cậu đến trình độ muốn mạng của cậu không?”



Lục Thừa Dư nhớ tới những việc trải qua đời trước, lại hồi tưởng những chuyện từ lúc ở trường học đến bây giờ trong kiếp này, khẽ nhíu mày lắc đầu: “Không có ấn tượng, em tốt nghiệp đại học liền tới Hoa Đỉnh đi làm. Trước khi đầu tư bộ phim tuy rằng kiếm được số tiền lớn, thế nhưng em và người trong giới đó tiếp xúc rất ít, cùng người kịch tổ quan hệ cũng không tệ lắm, cho dù thật sự có người phía sau nhìn em không vừa mắt, cũng không thể sắp xếp nhiều thủ đoạn muốn mạng của em như vậy.” Nếu có bản lãnh như thế, những người đó còn lăn lộn trong kịch tổ làm gì, trực tiếp làm người đầu tư không cần lộ diện là được.



Y nhớ đời trước lúc gặp phải Hoàng Xuyên là ở buổi lễ ra mắt《Càn Khôn》, khi đó bởi vì một nghệ sĩ công ty phải đi tham dự, mà trợ lý người đó lại ngã bệnh, y mới bị điều đến minh tinh này.



Lần này y cố ý tham gia kịch tổ 《Càn Khôn》, chính là vì quan sát hành vi nghệ sĩ kia. Trải qua một tháng quan sát, y phát hiện nghệ sĩ kia không có vấn đề, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, đời trước y gặp phải Hoàng Xuyên, thực sự xem như là xui xẻo.



“Nói như vậy, ở cậu không có vấn đề quá lớn,” Trang Dụ nhìn Lục Thừa Dư nhiều lần, có chút do dự nói, “Cậu có nghĩ tới hay không… Biết đâu vấn đề là ở chỗ cha mẹ cậu?” Hắn cùng với Trương Trạch Vân đã điều tra qua cha mẹ Lục Thừa Dư, phát hiện trước khi cha mẹ y ngoài ý muốn bỏ mình, có chút hành động dị thường, thế nhưng cũng không tra rõ được chân tướng che giấu phía sau, cho nên bọn họ mới có thể hoài nghi cha mẹ Lục Thừa Dư dính dáng đến chuyện gì bên trong.


Ở sân hoạt động tiểu khu, có một ít lão thái thái ngồi ở băng ghế nói chuyện phiếm, vài đứa trẻ chơi cầu trượt. Lục Thừa Dư chỉ vào thang trượt đã nhìn không ra màu sắc lúc đầu nói, “Cái thang trượt này lúc em bảy tuổi đã có, khi còn bé em cùng mấy đứa trẻ trong tiểu khu thường chơi ở đây.”



Nghiêm Mục theo địa phương Lục Thừa Dư chỉ nhìn thoáng qua, địa phương Lục Thừa Dư chỉ có hình chữ U không rộng lắm, thế nhưng hắn có thể biết Lục Thừa Dư đang hoài niệm thời điểm đó, cho nên dọc theo đường đi chỉ là an tĩnh nghe Lục Thừa Dư nói chuyện khi còn bé, thỉnh thoảng hỏi một vài vấn đề.



“Ở trong trí nhớ của em, cuộc sống của em cùng những người khác không có gì bất đồng,” Lục Thừa Dư mang theo Nghiêm Mục vào hành lang. Mặc dù tiểu khu đã cũ, thế nhưng hành lang rất sạch sẽ, sẽ không để cho người ta có cảm giác tùy thời sẽ thoát ra một con chuột.



“Ai, đó không phải là Thừa Dư sao, lúc nào thì về tới bên này, ăm cơm tối chưa?” Một lão thái thái đi ra tản bộ thấy Lục Thừa Dư, nhất thời nhiệt tình nói, “Nếu chưa ăn, đến nhà của dì ăn tô mì đi, khi còn bé cháu rất thích mì trứng cà chua dì làm đấy.”



Lục Thừa Dư cười từ chối, chờ lão thái thái xuống lầu, mới nói với Nghiêm Mục, “Hộ gia đình ở tiểu khu này, trên cơ bản đều biết nhau, bình thường nhà ai có chuyện, nhà khác cũng có thể giúp đỡ trông nom trẻ con, con trai của dì Lưu vừa đi xuống ban nãy, khi còn bé thường xuyên cùng em gây sự, thế nhưng mỗi lần bị đòn đều là hắn.”



Nghiêm Mục gật đầu: “Người của tiểu khu đều rất nhiệt tình.”



Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Mọi người đều là hàng xóm cũ nhiều năm.” Đi tới cửa nhà mình, nhìn cánh cửa chống trộm kiểu cũ màu lam đã tróc sơn, y lấy ra cái chìa khóa xuyên vào ổ khóa, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra.



Trong phòng đã tích một lớp bụi thật dày, còn lộ ra một vị đạo buồn bã, Lục Thừa Dư đứng ở ngoài cửa, đột nhiên dừng chân, trong nháy mắt, y quả thật không muốn bước vào ngôi nhà lạnh tanh không có nhân khí này.