Phúc Trạch Hữu Dư
Chương 79 :
Ngày đăng: 05:39 19/04/20
Lục Thừa Dư quả thực dùng tài năng hacker điều tra không ít tài liệu bí mật liên quan đến xí nghiệp Thịnh Vinh, nhưng từ góc độ pháp luật mà nói, những tài liệu không mang tính chân thật này căn bản không có tác dụng, người thường cầm ở trên tay cũng không sử dụng được, trừ phi có người quyền thế ở phía sau giúp đỡ đẩy một cái. Những tư liệu y đưa cho Tào Kinh Thân có chủ ý lúc đầu là không để cho khi Hoa Đỉnh cạnh tranh với Thịnh Vinh sẽ bị tổn hại, thế nhưng thật không ngờ Nghiêm Mục lại trực tiếp hạ độc thủ như vậy.
“Cho tới bây giờ, em rốt cuộc hiểu được vì sao có vài người lại thích ôm đùi như vậy”, Lục Thừa Dư dùng khăn mặt lau bọt nước trên cằm, “Loại chuyện không cần tự mình động thủ cũng làm cho đối phương xui xẻo này, quả thực vừa bớt lo vừa hả giận.”
“Anh không có xem thường ý tứ của em, chẳng qua là cảm thấy chuyện của em cũng là chuyện của anh, thế lực Thịnh gia ở S thị rất lớn mạnh, em bây giờ còn chưa phải là đối thủ của bọn họ. Anh lo lắng Thịnh gia chưa từ bỏ ý định hướng em hạ thủ, cho nên….” Tuy rằng Nghiêm Mục không phải loại “thiên lương vương phá” hay tổng tài tà mị quyến cuồng, thế nhưng biết rõ đạo lý phải đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước. Hắn không phải diễn viên trong kịch truyền hình phải chờ tới khi nhân vật phản diện phá hư toàn bộ rồi mới phản kích, cũng không phải nhà từ thiện, có người muốn thương tổn tới người quan trọng của mình, hắn sẽ để người này vĩnh viễn không thực hiện được.
“Anh nghĩ gì thế,” Lục Thừa Dư thấy Nghiêm Mục hiểu lầm ý của mình, tiến lên ôm lấy hắn nói, “Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, em thật cao hứng.”
Nghiêm Mục yên tâm, trở tay ôm hông y, thở dài: “Em không chê anh tùy ý nhúng tay chuyện của em là tốt rồi.”
“Em cũng không phải bệnh thần kinh không biết phân biệt, cảm tình hai chúng ta đều đến mức này, còn kiểu cách này nọ không phải có bệnh thì là gì,” Lục Thừa Dư bất đắc dĩ cười một tiếng, “Tâm ý của anh em hiểu mà.”
Nghiêm Mục vẫn ôm Lục Thừa Dư, nhìn tuyết bay xuống đọng ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng tốt. Đời này gặp được một người đặc biệt như thế, chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.
Tết âm lịch qua đi, vốn là nên đến các nhà thăm hỏi, nhưng bởi vì thân phận Nghiêm Mục cùng với Lục Thừa Dư thân thích đạm mạc, hai người ngoại trừ mùng hai chúc tết Mục lão gia tử ra, cũng không có tâm tư đi tới nhà những người khác, thỉnh thoảng có một hai tiệc rượu, hai người cũng là lấy thân phận người yêu tham gia, bộ dạng quang minh chính đại này ngược lại làm cho không ít người nghị luận phía sau.
Buổi tối mùng năm tháng giêng, trong nhà Trương Trạch Vân làm tiệc tối, Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư làm hảo hữu của Trương Trạch Vân, tự nhiên sẽ cấp cho Trương Trạch Vân mặt mũi, cùng nhau đến Trương gia.
Sau khi cùng một ít trưởng bối chào hỏi, Lục Thừa Dư cùng Trang Dụ trốn ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, tiếp đó không biết thế nào liền nói đến chuyện giới giải trí.
“Đúng rồi, đoạn thời gian trước không phải cậu nói đến Lưu Kỳ Nhan sao, cậu biết người đứng sau vị này là ai không?” Trang Dụ lắc ly champagne trong tay, thấp giọng nói: “Lúc trước có tin đồn, vị này cùng một cậu ấm Hạ gia qua lại rất gần, cũng không biết thật hay giả.” Kể từ khi biết Hạ gia có thể là nhà mẹ của Lục Thừa Dư, Trang Dụ đối với tin tức Hạ gia rất chú ý.
Lục Thừa Dư nhíu mày, cầm lấy ấm trà rót đầy ly cho mình và Nghiêm Mục: “Thịnh tổng vậy mà biết nhóm máu của Lục mỗ, thật là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh.”
“Nhóm máu của Lục trợ lý cùng chú ba tôi giống nhau, cũng không phải chuyện khó biết,” Thịnh Thiều Nguyên lắc đầu, “Đều nói người có nhóm máu A tính cách cực đoan lại lý trí tỉnh táo, không biết là thật hay giả.”
Lục Thừa Dư uống một ngụm trà, cười mà không nói.
“Cái này vừa vặn trái ngược với cha mẹ cậu là nhóm máu O, người nhóm máu O thường có tính nôn nóng, làm cái gì cũng rất xung động,” Thịnh Thiều Nguyên đặt ly trà xuống, giọng nói phá lệ nhu hòa, “Cậu nói đúng không?”
Thư ký ở một bên có chút nghi ngờ nhíu mày, cha mẹ đều là máu O, đứa con sinh ra là nhóm máu AB, hình như có chỗ nào không đúng?
“A, thật không ngờ đường đường là Thịnh tổng cũng tin chuyện nhóm máu,” Lục Thừa Dư cầm lấy đũa, gắp một cái cánh gà, “Thật là làm cho người khác không dám tin.”
Thịnh Thiều Nguyên nghe vậy thì cười to: “Ha ha, trên thế giới có rất nhiều chuyện khiến người ta không thể tin được, chẳng qua là rất nhiều người không muốn tiếp nhận mà thôi.”
“Không biết Thịnh tổng có nghe qua một câu nói chưa?” Nghiêm Mục dùng một cái muỗng múc đậu hũ vào trong chén Lục Thừa Dư.
“Câu gì?” Thịnh Thiều Nguyên cười hỏi.
“Có đôi khi nói quá nhiều, có thể sẽ không có kết quả gì tốt.”