Phúc Trạch Hữu Dư
Chương 8 : Cùng nhau ăn sáng
Ngày đăng: 05:38 19/04/20
Thời gian càng gần tới tháng sáu, khí trời lại càng nóng, Lục Thừa Dư mỗi ngày lái xe đi làm rồi tan tầm, nghĩ mình có chút may mắn vì không cần chen chúc trên xe buýt mỗi ngày, loại thời tiết này mà ở trạm xe buýt chờ xe, quả thực chính là như trứng chiên trên chảo.
Bởi vì bảo vệ luận văn tốt nghiệp đã được thông qua, nên buổi lễ tốt nghiệp sẽ được cử hành vào 1 tháng 6, lúc y nhận được thông báo, đã là ngày 30 tháng 5. Nhớ lại năm xưa, không ít phụ huynh cầm máy ảnh cùng con mình mặc quần áo tốt nghiệp chụp ảnh chung, trên mặt của mỗi sinh viên đều mang theo vui sướng cùng kiêu ngạo.
Nghĩ vậy, Lục Thừa Dư đóng hộp thư lại, nhìn đống chữ rậm rạp chằng chịt trên văn bản, thở một cái, tiếp tục vùi đầu làm kế hoạch. Vì phần kế hoạch này mà y đã tra xét không ít số liệu, thậm chí sau khi tan sở còn đi khảo sát rất nhiều thị trường mới có chút ý tưởng, việc này trực tiếp ảnh hưởng đến việc y có thể đứng vững gót chân ở Hoa Đỉnh hay không, cho nên y cũng không muốn làm qua loa.
Buổi chiều Lục Thừa Dư đưa văn kiện đến phòng làm việc của Tào Kinh Thân, đầu tiên là nói muốn xin nghỉ phép, Tào Kinh Thân biết y phải tham gia lễ tốt nghiệp, vì vậy cũng không có làm khó y, “Nếu là lễ tốt nghiệp, chắc tối đó mọi người sẽ có tiệc hội, vậy ngày thứ 3 rồi hãy đi làm.”
“Cảm ơn anh,” Lục Thừa Dư để văn kiện xuống, cười híp mắt nói, “Em được sự rộng rãi của anh làm cảm động quá trời.”
“Về sau việc để cậu cảm động còn rất nhiều,” Tào Kinh Thân rút ra một phần văn kiện ném về hướng Lục Thừa Dư, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Đừng nói nhảm nữa, giúp anh đưa văn kiện này đến phòng tổng tài, lát nữa tụi anh sẽ tới phòng nhân sự.”
Tiếp được văn kiện, Lục Thừa Dư cũng không dài dòng nữa, ra khỏi phòng làm việc liền đi về thang máy, chờ vào thang máy, tiếu ý trên mặt y phai nhạt bớt đi một chút.
Lầu của boss làm việc, từ trong ra ngoài đều lộ ra một vị đạo trang nghiêm, khiến người ta không tự chủ phải nhấc tinh thần lên. Lục Thừa Dư gõ cửa, đi vào liền thấy Nghiêm Mục mặt không thay đổi viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Nhìn thấy y đi vào, Nghiêm Mục dừng bút: “Đưa văn kiện tới sao? Đặt lên bàn là được.”
Lục Thừa Dư đã quen với dáng vẻ ít nói cứng ngắc của boss, y đem văn kiện để xuống liền chuẩn bị đi, ai biết vẫn chưa đi tới cửa, lại bị Nghiêm Mục gọi lại.
“Ngày kia chính là lễ tốt nghiệp của trường cậu, tôi vừa vặn có hợp tác với trường một hạng mục nghiên cứu, đến lúc đó chúng ta cùng đi.” Nghiêm Mục nói xong lời này, do dự một chút, lại bổ sung thêm một câu hỏi, “Được không?” Hai chữ này nói ra có chút cứng ngắc, giống như là cố nặn ra vậy.
“Cũng không biết có cùng đường hay không,” Lục Thừa Dư do dự một chút, liếc nhìn sắc mặt của Nghiêm Mục, lập tức đổi giọng, “Nếu như boss không chê phiền phức, chúng ta cùng đi đi.”
Tuy rằng biểu tình trên khuôn mặt boss biến hóa với tỷ lệ rất thấp, thế nhưng y vẫn có thể nhìn ra, đối phương hi vọng mình đồng ý đề nghị này.
Chu Quảng Lâm cùng Trương Hoành thấy Lục Thừa Dư liền chào hỏi y rồi ngồi xuống, Lục Thừa Dư cười ngồi vào chỗ của mình, sau đó nói, “Ba người tới sớm thế.”
“Hai tụi tớ hôm nay không đến sáu giờ đã thức dậy, có thể không sớm sao?” Chu Quảng Lâm sờ sờ tóc của mình, “Ở trên xe buýt chen chúc làm cho kiểu tóc tớ mới tạo rối hết cả lên.”
“Cậu mê ngủ thì đúng hơn, tối hôm qua có đi làm tóc gì đâu, xe buýt thì có liên quan gì a,” Lục Thừa Dư khiêu mi, “Đừng có kiếm cớ cho đám tóc rối nùi này.”
“Cút cậu đi,” Chu Quảng Lâm hô một tiếng rồi chưởng một phát phía sau lưng y, thấy Lục Thừa Dư ăn mặc gọn gàng, toàn thân lộ ra ý vị nhẹ nhàng khoan khoái, không ngừng than thở, “Quả nhiên người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, ngay cả y phục và tóc đều thêm dễ nhìn.”
“Cậu không biết đây là khuôn mặt xã hội sao?” Trương Hoành lại gần, giọng nói mang theo thô bỉ, “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước Trần Nhã còn nhờ người nghe ngóng tin tức của cậu đó, cậu biết không?”
Trần Cẩn ngồi ở bên cạnh nghe được những lời này của Trương Hoành, sắc mặt hơi đổi, Trần Nhã là hoa khôi ban bọn họ, vóc người đẹp tính cách tốt, hơn nữa còn là người ở đây, nghe nói điều kiện gia đình cũng rất tốt. Lớp học đồn đãi nói cô thích Lục Thừa Dư, mặc dù không có xác nhận qua, thế nhưng mấy năm này hắn phát hiện Trần Nhã đối với Lục Thừa Dư quả thực bất đồng với những người khác.
Có lẽ cũng bởi vì vậy nên Lục Thừa Dư mới không nhìn đến tâm ý của hắn, không có hắn vẫn còn có Trần Nhã, hoặc là Vương Nhã, Trương Nhã, có những người này, Lục Thừa Dư làm sao sẽ coi trọng hắn?
Chỉ có hắn vẫn ngây ngốc chạy đi tỏ tình, kết quả ngoại trừ để hai bên khó chịu ra, cái gì cũng không còn lại.
“Cậu nghe tin đồn ở đâu thế,” Lục Thừa Dư bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Mẹ Trần Nhã quen mẹ tớ, bởi vì tớ thay đổi số điện thoại di động không nói cho bà biết, cho nên bà để Trần Nhã đến hỏi thăm tin tức tớ. Mọi người chớ nói nhảm, cẩn thận Trần Nhã đánh một trận đấy.” Lời này nửa thật nửa giả, thật là thế hệ trước có giao tình, giả là nguyên nhân Trần Nhã tìm y.
Mấy ngày trước y đã cự tuyệt Trần Nhã, thế nhưng y không nghĩ sẽ đem chuyện này đi rêu rao, loại chuyện này truyền đi, có lẽ người khác sẽ khen y có mị lực, nhưng đối với con gái mà nói, là chuyện thập phần tổn thương người. Nếu là nam nhân, đừng đem tình cảm của con gái ra bàn tán.
Trần Cẩn nghe thế, trên mặt mang theo cười khổ, người đàn ông này luôn là như vậy, làm chuyện gì cũng đều nho nhã lễ độ. Hắn bỗng nhiên hiểu được, có lẽ Lục Thừa Dư đối với hắn cũng giống như đối với bạn học nữ, chẳng qua là chính hắn buồn cười tự động tâm thôi.
Hắn cảm giác mình có chút ghét Lục Thừa Dư, có lẽ hắn cần chính là một nam nhân chỉ đối tốt với hắn, mà không phải như Lục Thừa Dư thế này.