Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 11 : Mở đầu

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Hoa Trứ Vũ: nàng là thế lực oai phong nơi chiến trường, đánh đâu thắng đó, là một trong tứ đại  tuyệt thế nam tử, Tây Tu La. Nàng có một cây ngân thương,đi tới đâu cũng khiến quân địch sợ mất mật. Nàng cũng chính là thiên kim tiểu thư Hoa phủ, cũng có khát khao sống một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác. Chỉ vừa gả cho một người, người đó đã từng bước, từng bước gây bao khó khăn cho nàng. Đối mặt với từng lần hãm hại, nàng hờ hững cười lạnh, cướp pháp trường, che giấu thân phận, lập mưu trên chiến trường, giả trang vào cung, trở thành một tiểu thái giám thanh tú, mỗi bước đều như đi trên gai nhọn, vừa phải hòa giải các thế lực lớn, lại vừa phải đẩy những tầng sương mù hai bên, tránh né họa diệt môn.



Cơ Phượng Ly: Tả tướng Nam Triều, còn có danh hiệu đệ nhất công tử Nam Triều. Nho nhã, thâm hiểm. Lần đầu gặp gỡ, là đêm động phòng cùng với Hoa Trứ Vũ, hắn cho nàng một ly rượu độc và một bức hưu thư. Lần thứ hai gặp lại, là khi ở trên chiến trường, hắn là giám quân của phụ thân nàng. Lần thứ ba gặp nhau, là ở trên pháp trường, hắn là giám trảm giết chết cả gia đình nàng. Mỗi lần hắn và nàng gặp nhau đều kèm theo mùi mưa máu chết chóc, tàn nhẫn vô tình, khiến nàng hận hắn, hận tới tận xương. Trong mắt Hoa Trứ Vũ hắn là một tên tiểu nhân vô sỉ, ti tiện, bỉ ổi, tàn nhẫn. Mà trong mắt hắn, Hoa Trứ Vũ cũng chỉ là một thái giám chuyên gây tai họa và rắc rối. Mỗi lần bọn họ gặp nhau, đều âm thầm giao chiến, xem đến cuối cùng, ai sẽ ở lại cuối cùng, là ai áp đảo ai.



Tiêu Dận: Thái tử Bắc Triều,một trong tứ đại tuyệt thế nam tử, Bắc Tử Bằng. Lạnh lẽo, đầy khí phách. Hắn ném công chúa hòa thân Hoa Trứ Vũ vào trại quân kỹ bởi vì nàng không phải người phụ nữ hắn muốn cưới. Hắn phế bỏ hai tay nàng vì tiếng đàn của nàng khiến hắn bại trận. Không ngừng tra tấn, cuối cùng là ai tra tấn ai? Sự mạnh mẽ của nàng, tài hoa của nàng khiến hắn ái mộ, nhưng khi rễ tình đã đâm sâu hắn lại phát hiện nàng là muội muội đã thất lạc nhiều năm của hắn. Từ nay về sau hắn chỉ đành chôn sâu đoạn tình cảm này, hợp hợp tan tan, cho tới khi hắn biết nàng không phải muội muội ruột của hắn, thế sự đã xoay vần. Lần sau gặp lại, không phải nàng chết thì ta sống.



Hoàng Phủ Vô Song: Thái tử Nam Triều. Ngang tàng, bạo ngược. Hắn có vẻ ngoài thiên thần nhưng bên trong chính là một ma vương. Đắc tội với hắn, giống như đắc tội Diêm vương, Hắn vung tay lên là giết người, vung tay lên là thiến người, lúc nàng mặc giả nam trang đã vô ý đắc tội hắn, hắn liền hoạn nàng làm thái giám. Từ đó về sau, trong thâm cung, có thêm một thái giám luôn luôn ở bên cạnh hắn. Có người nói nàng là yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân, hắn lại vui lòng gánh họa thay nàng. Có người nói nàng phản bội hắn, nhưng hắn chỉ tin tưởng nàng.



Doanh Sơ Tà: Tướng quân Nam Triều, một trong tứ đại tuyệt thế nam tử, Tây Tu La. Trên mặt đeo mặt nạ, trong tay cầm một cây ngân thương sắc bén, trên chiến trường nuốt sống không biết bao nhiêu người. Hắn là ai vậy, vừa đọc qua cũng biết, nên cũng không giới thiệu nhiều.



Đấu Thiên Kim: Thụy Vương Đông Yến, là một trong tứ đại tuyệt thế nam tử, một trong những người giàu có nổi danh. Tà mị, yêu nghiệt. Quần áo của hắn chỉ có một hoa văn duy nhất hình đồng tiền, vũ khí của hắn cũng là ba đồng tiền màu vàng rực rỡ, người hắn cũng đầy hơi tiền, lần đầu gặp nhau, hắn đã muốn cưới nàng làm vợ, chuyện này rốt cuộc là sao? Là muốn người ta cảm kích, hay là có âm mưu khống chế người khác?



Dung Lạc: ngoài vẻ thần bí, cũng chỉ có thần bí..



***



Dưới ánh sáng mặt trời hòa hoãn sau trưa, phẩm một ly trà thơm, nghe một khúc huyền âm thì thật đúng là một chuyện khiến người ta mãn nguyện. Nhưng nếu như ở trên chiến trường, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, không thể nghi ngờ sẽ khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.



Mà lúc này, ở Nương Tử quan phía Tây Bắc. Kỵ binh Bắc Triều bao vây Nương Tử quan Nam Triều, quân sĩ Bắc Triều đang nổi trống khiêu chiến, vô cùng kiêu ngạo, càn rỡ.



Bỗng nhiên, một khúc đàn du dương vang lên, lúc ẩn lúc hiện như từ phương trời xa xôi truyền đến.


Tiếng đàn trên tường thành đột ngột vỡ tan, thôi thúc lòng người, bi thương như cơn mưa tháng ba, khiến người ta sinh ra cảm giác thê lương, hiu quạnh. Rồi một tiếng nổ tung, giống như tiếng đàn đứt đoạn, tiếng đàn không bao giờ còn nghe thấy nữa.



Trong lòng Trương Tích cả kinh, có phần không dám tin, trong lúc nhất thời đã quên đuổi theo, trơ mắt nhìn tướng quân Nam Triều cứu Doanh Sơ Tà trở về. Mặc dù chủ soái bị thương nặng, Trương Tích lại vội vàng dẫn binh mã của mình quay trở về. Chạy trên đường thật lâu, thấy không có ai đuổi theo, hắn mới ghìm chặt dây cương, quay đầu lại nhìn, Nam quân sớm đã lui về quan nội.



Chỉ có tường thành Nương Tử quan vẫn nguy nga đứng vững dưới vẻ hiu quạnh của hoàng hôn, lộ ra vẻ thê lương mà tịch mịch tráng lệ. Trên tường thành, những đám mây lãng đãng trên bầu trời, biến thành một màu đỏ hồng, làm người ta hoa mắt tới mê muội.



“Tướng quân, rõ ràng người đã đâm tướng thủ thành của bọn họ bị thương, vì sao lại phải chạy trốn, sao không nhân cơ hội bắt lấy tên Doanh Sơ Tà kia, vơ vét một chút của cải?” Một tên quân sĩ cẩn thận hỏi.



“Ngươi thì biết cái gì?!” Trương Tích lạnh lùng nói.



Hắn không tin một kiếm kia thật sự đâm trúng Doanh Sơ Tà, hắn rõ ràng hoàn toàn có thể tránh được kiếm đó, có thể tránh được, nhất định có thể tránh được.



Nhưng đến ngày thứ hai, thám tử quan nội truyền tin tức đến, nói vết thương Doanh Sơ Tà quá nặng, đã mất vào đêm qua.



Nghe nói, hoàng đế Nam Triều đang muốn ban thưởng Doanh Sơ Tà làm Bình Tây tướng quân, còn định tứ hôn, đem tam công chúa gả cho hắn. Vốn dĩ có thể một bước lên mây, vinh hoa phú quý, ai ngờ được, trước khi hắn về kinh thành, lại trở về Tây Bắc, cũng không ngờ lại qua đời ở nơi đó.



Thật đúng là ứng với một câu nói dân gian: Có mệnh chịu khổ, vô mệnh hưởng phúc.