Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 131 : Thì ra ngươi là nữ nhân

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Lúc hoàng hôn, hoàng tử Nguyệt Thị Nạp Lan Tuyết ngồi xe ngựa, cùng với thị nữ của hắn với Nguyệt Phách trở về Dịch Quán. Dịch Quán của Nguyệt Thị

cũng không lớn, chỉ có một khoảng sân nhỏ, ở giữa có một hòn non bộ,

xung quanh có mấy gốc cổ thụ.



Nạp Lan Tuyết bước xuống xe, chậm rãi đi vào trong Dịch Quán, rốt cuộc tới

khi bước ra phía sau hòn non bộ, hắn không chống đỡ nổi nữa, choáng váng chống vào hòn non bộ thở dốc.



Nguyệt Phách thở dài, thản nhiên nói: “Ngươi cũng liều mạng quá đấy, vết thương còn chưa lành đã đòi ra ngoài!”



Nạp Lan Tuyết nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi cũng được chơi đã

mà!” Nói xong liền nhíu mày bước lên cầu thang, đi vào một căn phòng

tinh xảo ở tầng hai.



Nguyệt Phách theo sau Nạp Lan Tuyết, bĩu môi nói: “Chơi thì vui nhưng vẫn chưa đã, mà ta cảm thấy, mọi chuyện càng lúc càng thú vị, ài...... hắn đột

nhiên than thở, lấy tay vuốt ve gương mặt mình, tự kỷ nói. “Lần đầu tiên lộ ra dưới ánh mặt trời, không ngờ lại khiến nhiều người sững sờ như

vậy, ta thật đẹp, thật có mị lực!”



Thị nữ Nguyệt Thị đang châm nến, nghe thấy vậy liền bật cười, không cẩn

thận thổi tắt cả ngọn nến mới thắp. Nguyệt Phách vội vàng la lên: “Được

lắm, Nguyệt Phách, ngươi dám cười ta sao?”



Thị nữ tên Nguyệt Phách nghe vậy, cười tới hai mắt tít chặt lại: “Hoàng tử, nô tỳ không nhịn được.”



“Nguyệt Phách, tên của ngươi rất hay, để ta dùng tạm tên của ngươi mấy ngày coi như trừng phạt!” Tên tùy tùng kia nheo mắt nói.



“Vậy nô tỳ sẽ dùng tên nào?” Thị nữ thắp lại ngọn nến, cười hỏi.



“Ngươi.........” Nguyệt Phách chỉ vào ngọn nến đang cháy, nói: “Ngươi tên là A Chúc đi.

Thế nào, rất dễ nghe đúng không? Cứ quyết định vậy đã, mau lui xuống

đi!”



**Trong tiếng Trung, Chúc có nghĩa là ngọn nến.



Thị nữ bất mãn nhìn hắn, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ lui xuống.



Hoàng tử Nạp Lan Tuyết ngồi trên giường chậm rãi tháo mặt nạ để lộ ra gương

mặt tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.



“Lạc, ta chỉ muốn trút giận cho ngươi, cũng không có ý giết chết tên thái

giám kia, nhưng không ngờ người muốn trút giận cho ngươi cũng không ít.

Chỉ e, tên thái giám này không còn đường sống nữa!” Hoàng tử Nạp Lan

Tuyết chân chính, cũng là tên tùy tùng Nguyệt Phách kia nhíu mày nói.
“Ngài nghĩ là Tống Chiêu Nghi mang thai, ngài nghĩ đó là con của Khang đế,

thế nên ngài đã hạ độc vào Huyết Liên! Nhưng Vô Song à, lúc đầu ngài đã

nói với ta như thế nào, sau này ngài sẽ buông tha Khang đế, vậy mà, ngài không thể tha cho con của hắn!”



Hoàng Phủ Vô Song ảo não nói: “Tiểu Bảo Nhi, chuyện này là ta sai, sau này,

chuyện gì ta cũng nghe ngươi! Sẽ không hãm hại người khác nữa!”



Thế nào là chuyện gì cũng nghe nàng?



Hoa Trứ Vũ chỉ có thể thản nhiên cười, nàng nhìn Vô Song, dường như hắn cảm nhận được suy nghĩ của nàng, lại tươi tỉnh nở nụ cười rạng rỡ như hoa.



Hoàng Phủ Vô Song, dường như từ khi sinh ra hắn đã có bản lĩnh làm điên đảo

chúng sinh, rõ ràng người khác biết nụ cười của hắn có độc, nhưng vẫn

không nhịn được để hắn đầu độc.



“Vô Song, ngài thả ta đi đi!” Hoa Trứ Vũ ngước mắt nói. Hiện tại, nàng

không thể tiếp tục làm thái giám, nàng phải rời khỏi hoàng cung, rời đi

ngay lập tức.



“Không được!” Hắn bá đạo nói, hắn vung tay lên giam hai người vào trong bức

tường, cảm nhận được nàng định dùng nội lực chống lại, hắn mím môi ôm

chặt lấy nàng. “Ngươi, ngươi thật sự muốn rời khỏi ta sao? Tiểu Bảo Nhi, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ngươi không cảm thấy rung động sao?”



Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, tất cả đều là những lời thâm tình của Hoàng Phủ Vô Song.



Nhưng nghe thấy những lời này, gương mặt Hoa Trứ Vũ lập tức tái nhợt.



Thì ra...... Hoàng Phủ Vô Song đối với nàng......



Nàng định đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện lực tay Hoàng Phủ Vô Song rất lớn. Nàng đang dựa vào lòng hắn thở dài ngao ngán, nàng biết Hoàng Phủ Vô

Song không đơn giản như vẻ bề ngoài, mà lúc này xem ra, võ công của hắn

cũng không kém chút nào.



Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy rất lạnh.



“Tiểu Bảo Nhi, nàng nhất định phải là của ta!” Hắn bá đạo tuyên bố vào tai nàng, còn hơi nghiêng đâu, dùng lực hôn lên môi nàng.



Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nheo mắt, nàng đột ngột dùng nội lực đánh vào ngực

Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song lập tức bị đánh bay vào một góc nhà lao.



Hoàng Phủ Vô Song vừa rơi xuống liền chậm rãi đứng lên, lau đi vết máu trên môi.