Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 137 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đan Hoằng đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, kinh ngạc nhìn nàng, cất tiếng khen từ tận đáy lòng: “Tướng quân, người thật xinh đẹp!”



Nhưng khi vừa nói xong, mắt cô cũng ánh lên những giọt lệ. “Người phải gả cho Hoàng Thượng thật sao?”



“Hoàng Thượng đối với ta rất tốt, gả cho hắn cũng không tệ.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.



“Thật sao, tướng quân, người cam tâm tình nguyện thật sao?” Đan Hoằng nhìn

nàng. “Sao muội lại cảm thấy tướng quân không vui. Hơn nữa, đứa bé trong bụng người....”



“Đan Hoằng, đừng nói nữa!” Hoa Trứ Vũ nắm chặt tay lại, giấu dưới lớp giá y

màu đỏ. Trong lòng cảm thấy đau đớn tới trống rỗng, ngoài cảm giác đau,

còn có cảm giác tuyệt vọng khi mất đi thứ quý giá nhất. Nàng từ từ quay

lại nhìn Đan Hoằng trong gương, chậm rãi nói: “Đan Hoằng, tới đây đội mũ phượng cho ta.”



Đan Hoằng khẽ lau nước mắt, nâng chiếc mũ phượng khảm đầy minh châu rực rỡ đội lên đầu Hoa Trứ Vũ.



Một chuỗi dây ngọc thả xuống, trước mắt Hoa Trứ Vũ toàn là ánh sáng lấp

lánh, trong phút chốc, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên mông lung,

huyền ảo.



Trong phút chốc, Đan Hoằng cảm thấy hoa mắt. Nàng nhìn Hoa Trứ Vũ xinh đẹp

như hoa, tâm trạng trở nên phức tạp, Ngân diện Tu la, vị tướng quân từng rong ruổi nơi sa trường, từ nay về sau sẽ trở thành một người phụ nữ

dịu dàng, thướt tha như thế này.



Bỗng nhiên, bao nhiêu tình cảm si mê trước kia nàng dành cho tướng quân, bao nhiêu sự cố chấp không thể buông tay, trong khoảng khắc này, tất cả đã

chuyển thành sự hâm mộ.



Hoa Trứ Vũ đi tới gần cửa sổ, bầu trời lấp lánh đầy sao. Bầu trời muôn hoa khoe sắc.



Hoàng Phủ Vô Song thật sự rất để tâm tới đại điển phong hậu lần này.



Nàng nhìn bầu trời rực rỡ ánh đèn, nói với Đan Hoằng: “Đan Hoằng, trong đại

điển hôm nay, dù có chuyện gì phát sinh muội cũng không được sợ hãi. Sẽ

có một người tới dẫn muội đi, sau này, muội không cần phải vì ta, hay vì bất kỳ ai mà làm chuyện gì nữa.”



Đan Hoằng kinh ngạc hỏi: “Tướng quân, người đang nói gì vậy?”



Hoa Trứ Vũ nắm tay Đan Hoằng, kéo cô ngồi xuống bàn trang điểm, cầm lấy hộp phấn thoa lên mặt Đan Hoằng, đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ dùng tới

mấy món đồ nữ nhi này.



Thoa không được đều, Đan Hoằng đưa tay ra nhận lấy hộp phấn nhẹ nhàng tô vẽ

trên mặt, sau khi ngậm son, cả gương mặt toát lên vẻ hồng hào.



Đan Hoằng nghi hoặc hỏi: “Tướng quân, vì sao lại trang điểm cho Đan Hoằng! Mà người kia rốt cuộc là ai?”



Hoa Trứ Vũ cười: “Hắn là ai, khi tiến hành đại điển muội sẽ biết. Muội phải tham gia đại điển cùng ta, đương nhiên phải trang điểm cho thật đẹp.”

Hiển nhiên, Đan Hoằng cũng không hề biết thân phận thật sự của mình.



Có lẽ vì sự si tình của Đan Hoằng dành cho Doanh Sơ Tà, nên người được đưa đến bên cạnh Cơ Phượng Ly không phải Đan Hoằng mà là Cẩm Sắc.



Hiện tại, nàng phải để Tiêu Dận mang Đan Hoằng đi, nàng không muốn Đan Hoằng phải hy sinh thêm nữa.



Trời bắt đầu rạng sáng, đội ngũ đến đón dâu cũng sắp tới.



Trong Nhiếp phủ, tiếng ca múa, hoan hỉ rợp trời.



Tiếng nhạc hỗn loạn, tiếng người nói xôn xao khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy nặng nề.



Đan Hoằng khẽ nói: “Là Hoàng Thượng tới đón dâu sao?”



Hoa Trứ Vũ chú tâm lắng nghe, bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng binh khí va

chạm, tiếng quát trầm thấp, tiếng bước chân hỗn loạn, còn có những tiếng kêu, rên rỉ.



Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười lạnh, đây không phải người tới đón dâu, người đón dâu sẽ không bao giờ sử dụng đao, kiếm.



“Đan Hoằng, những người này tới đây cướp dâu, nếu lát nữa ta bị mang đi,

muội nhớ mặc giá y tiến cung thay ta, trên giường còn một bộ giá y nữa.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.



Vốn nàng định yên lặng rời đi, nhưng thật không ngờ, đã sớm có người tới cửa tìm nàng.



May mà nàng đã chuẩn bị trước một bộ giá y nữa, tuy không có mũ phượng và khăn choàng, nhưng vẫn vô cùng xa hoa.



“Như vậy có được không?” Sắc mặt Đan Hoằng trở nên trắng bệch, vội vàng cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ.



“Nhớ kỹ, không được để Nhiếp Viễn Kiều phát hiện ra, muội phải thay ta tham

gia đại điển, mau tìm chỗ nấp đi!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói, đồng thời lấy tay đẩy Đan Hoằng xuống gầm giường.



Cửa phòng đột ngột mở ra, một nha hoàn lảo đảo ngã xuống đất, xuyên qua

cánh cửa mở rộng, có thể nhìn thấy trời đã tảng sáng, những tầng mây

cuộn tròn phía chân trời, vài tia nắng hiếm hoi màu vàng xuyên qua tầng

mây, rơi loạn xuống mái ngói lưu ly.



Nhóm thị vệ Nhiếp phủ đang giao đấu với hơn mười người mặc đồ đen, những

người mặc đồ sử dụng chiêu thức mau lẹ, bộ pháp nhẹ nhàng không phát ra

tiếng động, Những thị vệ Nhiếp phủ có xuất thân từ cấm vệ quân, nhưng

cũng không phải là đối thủ của bọn họ.



Mấy người mặc đồ đen thế như chẻ tre, chỉ một lát sau đã đánh tới cửa

phòng. Hơn nữa, trong công có thủ, sử dụng trận pháp biến ảo, e là có

hơn trăm người ở đây cũng không phải đối thủ của bọn họ. Những người mặc đồ đen đều là có chuẩn bị mà tới!



Hoa Trứ Vũ hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, trên môi xuất hiện nụ cười kiều diễm, nhìn về phía mười người mặc đồ đen.



“Các ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn nghĩ có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói.



“Chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, chuyện này không cần cô phải lo lắng.” Người cầm đầu trầm giọng nói, giọng nói âm u không chút tình

cảm.



Hoa Trứ Vũ quay lại giường rút một thanh trường kiếm, đâm về phía người cầm đầu.



Chỉ thấy người kia khẽ nghiêng đầu né tránh, còn dùng tay kẹp chặt mũi

kiếm, nói: “Nhiếp tiểu thư không cần biểu diễn trước mặt chúng ta, đắc

tội rồi!”



Nói xong, đầu ngón tay dùng thêm chút lực, Hoa Trứ Vũ liền cảm thấy phản lực mạnh mẽ truyền từ mũi kiếm tới chuôi kiếm.



Hoa Trứ Vũ vội vàng buông trường kiếm trong tay, lãnh đạm nói: “Được! Ta đi theo các ngươi, nhưng các ngươi phải thả bọn họ ra!” Hoa Trứ Vũ chỉ vào đám thị vệ và nha hoàn ngã trên mặt đất.



“Chúng ta chỉ có hứng thú với hoàng hậu tương lai.” Người mặc đồ đen lạnh lùng nói.



-----------



Hoa Trứ Vũ ngồi trong một không gian yên tĩnh đầy bóng tối, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc.



Xe ngựa chạy nhanh trên đường, tiếng truy binh la hét ầm ĩ phía sau dần trở nên mơ hồ, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.



Không biết vì sao, Hoa Trứ Vũ lại thấy vô cùng bình tĩnh, giống như mặt hồ yên ả không có lấy một gợn sóng.



Nàng mơ hồ đoán ra ai đã bắt cóc nàng, thật ra nàng đã mong được gặp lại người này, đã mong từ rất lâu rồi.



Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa mới dừng hẳn, tấm ván bằng gỗ phía trên đầu được lật lên, lộ ra ánh sáng.



“Ra ngoài đi!” Người mặc áo đen lạnh giọng nói.



Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước từ trong hòm ra, bị người mặc đồ đen mạnh mẽ áp giải xuống xe ngựa.



Bên ngoài là một nông trang rộng lớn, có mấy gian nhà tranh lượn lờ khói

bếp, nếu không phải đang trong tình cảnh nguy hiểm, Hoa Trứ Vũ thật muốn đắm chìm trong đó, tính theo canh giờ ngồi trên xe, chắc hẳn đây là một nông trang nằm ở ngoại thành cách Vũ Đô không xa.



Hoa Trứ Vũ bị giam trong một căn phòng có thể coi là thanh nhã, người mặc

đồ đen trói hai tay nàng lại, nhưng khi vừa đưa nàng vào trong phòng

liền đi ra ngoài.



Nàng ngồi đợi trong phòng rất lâu, nhưng người nàng muốn gặp lại không hề xuất hiện.



Nàng càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng của

nàng, có lẽ không phải là hắn? Nhưng liệu có thể là ai khác? Dù thế nào, nàng cũng không thể tiếp tục chờ đợi, nếu là hắn, nàng sẽ rời xa hắn,

nếu không phải hắn, nàng càng không cần phải ngồi đây chờ chết.



Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, lặng yên đánh giá động tĩnh bên ngoài.



Hai người mặc áo đen cầm đao canh giữ ngoài cửa, còn có hai người canh giữ ngoài sân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.



Cỗ xe vừa đưa nàng tới đây cũng ở trong sân, hai con ngựa kéo đang được cột vào một gốc cây cổ thụ.



Nàng âm thầm vận nội lực, tách đứt dây thừng, lấy tay mở cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.



Giá y đỏ thẫm lướt nhanh trong gió, dưới ánh nắng mặt trời đỏ rực như ráng chiều.



Nàng nhẹ nhàng điểm chân lên xe ngựa, nhún người nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương, cưỡi ngựa chạy ra ngoài.



Bên ngoài là những ô ruộng ngang dọc đan xen lẫn nhau, ngựa chạy vọt nhanh như tên, phía sau còn có tiếng xé gió truyền tới.



Hoa Trứ Vũ biết đó là tiếng động từ những mũi tên do đám người mặc đồ đen bắn ra.



Nàng nhẹ nhàng nằm úp xuống lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng đã được tôi luyện tới thuần thục trên chiến trường.



Tránh được mũi tên kia, nàng xoay người ngồi thẳng dậy, nhưng ngay sau đó lại cảm giác được một cơn gió mạnh ùa tới.



Ngọn gió cực mạnh này không xuất phát từ phía sau, mà là từ phía trước.



Dựa vào khả năng cưỡi ngựa của nàng, mấy người mặc áo đen phía sau không

thể đuổi kịp nhanh như vậy, chắc hắn là đồng bọn tới tiếp ứng.



Một cảm giác lạnh lẽo ùa tới, trong chớp mắt, Hoa Trứ Vũ đã nhận ra cơn gió kia kỳ thật không phải gió, mà là kiếm khí.



Không hướng về nàng, mà hướng về con ngựa của nàng.



Hoa Trứ Vũ phản ứng cực nhanh, nàng đột ngột kéo mạnh dây cương, con ngựa

sợ hãi giơ cao hai chân trước hí vang, đồng thời tránh được một kiếm

kia.



Nàng ngước mắt nhìn lên, người vừa tập kích nàng là một người mặc đồ đen khác.



Mà mấy người mặc đồ đen phía sau chạy dọc theo cánh đồng,tung hoành ngang

dọc giống như một bức tranh thủy mặc với hai màu đen, vàng.



Một cỗ xe ngựa xuất hiện trong bức tranh thủy mặc đó, một bóng dáng cao lớn kiêu ngạo đang ôm lấy cánh tay nghiêng người tựa vào xe, bộ giáp trắng

trên người gần giống như những áng mây buổi sớm phía chân trời.




Từng tiếng một tích tụ thành một cơn sóng thần, dâng trào trong lòng hắn.



Hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh như mờ đi, chỉ có nàng là rõ nhất, hắn

không thể nói rõ mình vui mừng tới mức nào, cảm giác này giống hệt như

Phục Hy nhìn thấy Nữ Oa từ mấy vạn năm trước. Bảo nhi vẫn còn sống, việc duy nhất hắn muốn làm lúc nay là xông lên ôm người kia vào lòng, hôn

nàng, thương nàng, ôm chặt lấy nàng....



Trên thực tế, hắn đã chuẩn bị làm như vậy. Nhưng vừa động thân, Nạp Lan

Tuyết đứng bên tỉnh táo lại ép hắn ngồi xuống, chậm rãi nói: “Hoàng tử,

người muốn đi đâu?” Sau đó cúi đầu ghé sát vào tai hắn: “Đừng quên ngươi đang ở đâu, còn nữa, sao hắn ta lại đột nhiên trở thành nữ nhân? Cô ta

là ai? Cô ta có mục đích gì?”



Bảo nhi, nữ nhân!



Mãi tới lúc này, Cơ Phượng Ly mới tỉnh táo lại đôi chút.



Đúng vậy, hắn... nàng, rốt cuộc là ai?



Hắn cố nén sự xúc động đang cuộn dâng trong lòng, đưa mắt nhìn nàng. Gương

mặt được che khuất bởi chiếc mặt nạ màu vàng tinh xảo, thứ lộ ra ngoài

chỉ có chiếc cằm tinh xảo và một đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt,

vừa lạnh thấu xương, vừa nóng như lửa đốt.



Chính giữa đại điện, một Bảo thống lĩnh từng khoác chiến bào rong ruổi nơi sa trường, một Bảo công công từng mặc trang phục thái giám màu đỏ, bỏ đi

tất cả những thứ đó, hiện tại, chiếc váy bằng lụa mỏng màu trắng, búi

tóc Lưu Vân, đầu cài trâm phượng, mắt ngọc mày ngài, vòng eo mảnh mai,

bộ ngực cao ngất, chính xác là nữ nhân, không hơn không kém.



.......



“Sao vậy, Bảo công công coi trọng bản tướng? Không kìm được phải bơi đến đây sao? Tuy bản tướng không phải người đoạn tụ chi phích, nhưng... Bảo công công không chỉ xinh đẹp, mà lại có lòng mê hoặc bản tướng, nếu bản tướng cự tuyệt có phải rất ngốc hay không, xem ra, bản tướng không nhận không được.”



Nàng quay đầu lại dịu dàng cười với hắn, rồi đem cả hoàn khố của Cơ Phượng

Ly ôm vào trong lòng, cười hì hì nói: “Tướng gia, ngài từ từ tắm rửa đi, nô tài đi trước một bước, bộ quần áo này mượn tạm của ngài! Còn nữa,

tướng gia à, nô tài không bị đoạn tụ. cho dù có bị đoạn tụ đi chăng nữa, cũng không hề để ý tới ngài đâu. Dáng người của ngài vẫn chưa đủ uy

mãnh! ”



.......



Thì ra trên thế giới này tồn tại người bị đoạn tụ thật! Nếu muốn để ngươi

cam tâm tình nguyện đi theo bản tướng, thật cũng không dễ dàng gì.”



“Ta biết Thái Tử điện hạ rất vô dụng, tuy ta có chút tình cảm với hắn nhưng vẫn chưa hãm vào quá sâu, càng chưa si tình tới mức cùng hắn bước xuống suối vàng. Nếu Tả tướng đã có ý với ta, người đoạn tụ như ta cũng không ngại cùng với Tả tướng….”



.......



“Cái…cái gì? Chuộc người làm gì?”



“Ta muốn khai trai!”



.......



“Ta thích nàng! Cẩm Sắc!” Trong doanh trại đầy trời tuyết bay, nàng lạnh lùng nói.



“Vì sao?” Hắn không cam lòng hỏi.



Nàng nhìn hắn, lạnh lùng cười: “Ta từng nói rồi, ta không phải người đoạn tụ!”



.......



“Ta đến cướp tân nương!”



“Cơ Phượng Ly, hy vọng ngươi để Tứ nhi đi theo ta!” Nàng lạnh lùng nói.



“Vì sao?” Hắn cúi đầu nói, đồng thời cũng tiến về phía trước.



Nàng nhếch môi cười lạnh nói: “Cơ Phượng Ly, ta từng nói, ta thích nàng....”



.......



Hắn không nhịn được cưỡng hôn nàng, nàng dùng tay đẩy hắn ra, lạnh giọng nói: “Cút ngay! Đừng khiến ta cảm thấy ghê tởm!”



.......



“Hôm nay bản tướng mới biết, thì ra Bảo công công xơi được cả nam lẫn nữ!”



“Hôm nay Tướng gia mới biết sao, đầu óc của ngài cũng thật trì trệ!”



......



Nàng ngẩng đầu lên, trên môi hiện ra nụ cười đắc ý, chậm rãi nói: “Không

sai, bản công công có quen biết với phu nhân Tả tướng, còn sợi dây

chuyền này, ta cũng từng thấy phu nhân Tả tướng mang bên mình.”



......



“Cơ Phượng Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là sảng khoái!”



Nàng đột nhiên dùng lực, Cơ Phượng Ly liền ngã khỏi giường.



......



“Bảo nhi, ta đi đây. Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi có biết ta muốn làm gì nhất không?” Hắn cúi đầu hỏi.



“Làm gì?” Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, không biết từ khi nào, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt nàng đã chậm rãi rơi xuống.



“Ta sẽ thỉnh cầu Diêm vương để kiếp sau đầu thai làm một nữ nhân, Bảo nhi, ta và ngươi không cần cùng là nam nhân nữa.”



......



Những ký ức khi ở cùng nàng trước đây lần lượt hiện lên. Trong toàn bộ những

cảnh đó, hắn đã đem lòng yêu một nam nhân, dần dần trở thành người đoạn

tụ.



Vậy mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại là nữ nhân. Thì ra, đúng là nàng

không bị đoạn tụ, đơn giản vì nàng là nữ nhân, hắn bị nàng hấp dẫn.

Nhưng nàng giấu diếm hắn lâu như vậy, trơ mắt nhìn hắn trầm luân, giãy

dụa trên con đường đoạn tụ! Như vậy vẫn còn chưa đủ, nàng còn tặng hắn

một dao cướp đi tính mạng của hắn.



Vốn hắn nghĩ nàng ghê tởm hắn, từ chối hắn, vì nàng không phải người đoạn

tụ. Còn bây giờ khi biết nàng là nữ nhân, hắn lại nghĩ, từ đầu đến cuối

nàng chưa bao giờ thích hắn, dù chỉ là một chút! Nàng là người hắn yêu

nhất, nhưng còn hắn, chỉ e hắn lại chính là người nàng hận nhất!



Cảm giác quay cuồng, đảo điên từ lúc mới nhìn thấy nàng đã từ từ lắng

xuống. Bảo nhi, mặc kệ thân phận thật sự của nàng là gì? Mặc kệ nàng

muốn làm gì? Cũng không cần biết nàng có yêu ta hay không, chỉ cần nàng

còn sống là tốt rồi! Mà ta, chỉ cần được nhìn thấy nàng, mỗi ngày đều

được nhìn thấy nàng đã là rất tốt rồi!



Điệu múa kết thúc, Hoa Trứ Vũ thản nhiên mỉm cười. Nàng đứng đó đón nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thật hiển nhiên, trong số những người này

cũng có người không biết Nguyên Bảo, nhưng kể cả có nhận ra thì vẫn

không dám tin.



Hoàng Phủ Vô Song chăm chú nhìn nàng, đôi mắt như màn đêm u tối, thoáng có

lửa giận lấp lánh trong đó. Đúng vậy, sao Hoàng Phủ Vô Song có thể không giận, vốn hắn nghĩ tân nương là nàng, vậy mà người bái đường với hắn

lại là Đan Hoằng, mà đêm nay, nàng lại lấy thân phận vũ cơ xuất hiện

trước mặt hắn, bảo hắn không giận sao được.



Tiêu Dận ngồi cạnh Hoàng Phủ Vô Song, đôi mắt màu tím sâu tới ngàn trượng,

dường như có thể hút mất hồn phách nàng, khiến nàng trầm luân trong đó.



Nàng khẽ mỉm cười thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng Thượng, nô tỳ còn có một khúc nhạc muốn dâng lên Hoàng Thượng.”



Sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song hơi trầm xuống, nhưng vẫn cười nói: “Ân chuẩn!”



Hoa Trứ Vũ nhận lấy cây đàn tỳ bà trong tay cung nữ, mỉm cười vén tay áo

lên, mười ngón tay ngọc lướt qua dây đàn, trong nháy mắt, tiếng tỳ bà

chan chứa, dịu nhẹ như cơn mưa lạc trong khe núi mang theo tiếng gió,

tiếng nước rơi róc rách.



Chỉ một lát sau, những âm điệu chói tai vang lên, róc rách mãnh liệt như

cơn mưa trong khu rừng rậm, những hạt mưa bắn văng đi khắp nơi như tiếng ngọc rơi vỡ, còn có những dòng nước hợp lại thành suối, réo rắt tận sâu vào tâm khảm.



Tiếng đàn bỗng nhiên dâng trào, vó ngựa ầm ầm rung chuyển trời đất, tiếng đao kiếm va chạm, người ngựa tung hoành như sấm vang chớp giật.



Mọi người ngồi trong điện cảm thấy nhịp tim đập nhanh tới mức khó khống chế, gần như muốn đứng lên bỏ chạy.



Trong khoảnh khắc đó, Hoa Trứ Vũ đột ngột vung tay làm đứt bốn sợi dây đàn,

tiếng tỳ bà ngừng lại, còn bốn sợi dây đàn lại giống như bốn mũi tên sắc bén tấn công về phía Hoàng Phủ Vô Song.



Một chiêu này, hắn nhất định phải chết.



Đầu tiên, Hoa Trứ Vũ dùng nội lực đánh đàn, chấn nhiếp tinh thần của người khác, sau đó cũng dùng nội lực bứt đứt dây đàn.



Bốn dây đàn hóa thành bốn múi tên dài, chia thành bốn hướng tấn công những

vị trí trọng yếu trên người Hoàng Phủ Vô Song, đồng thời cũng phong tỏa

toàn bộ không gian né tránh của hắn. Dây đàn mỏng manh lướt đi nhanh như sấm sét, lấp lánh dưới ánh đèn như cầu vồng sau mưa, tấn công về phía

Hoàng Phủ Vô Song.



Trong nháy mắt, toàn thân nàng tỏa ra sát khí mạnh mẽ.



Nào có ai ngờ đàn tỳ bà có thể dùng làm ám khí, cũng nào có ai ngờ một cô nương yểu điệu có thể tỏa ra sát khí mạnh như vậy.



Một chiêu này, rất chuẩn, rất độc.



“Hoàng Thượng, cẩn thận!” Thị vệ đứng trong điện muốn phi thân ứng cứu cũng không kịp.



Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nhìn dây đàn đang bắn tới, đột ngột ném chén rượu trong tay ra ngoài.



Chén rượu trong suốt đón nhận thế tấn công mạnh mẽ từ dây đàn vang lên tiếng vỡ nát, mà dây thứ hai, thứ ba, thứ tư đều đã tới rất gần, một dây bắn

về phía mi tâm, một dây nhằm vào ngực trái, một dây chiếu thẳng vào cổ

họng.



Hắn nghiêng đầu né tránh dây đàn tấn công phía mi tâm, dùng ngón tay chặn

lại dây đàn trước cổ họng, chỉ có phần ngực không có gì che chắn, chỉ có thể đưa mắt nhìn dây đàn xuyên qua.