Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 139 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


“Sau này ta sẽ nói cho con biết, Vũ nhi! Việc con cần làm bây giờ, chính là an phận làm Hoàng hậu của hắn.” Hoa Mục chậm rãi nói.



“Được, người không muốn nói cho con biết hắn ta họ gì, vậy có thể nói cho con biết con họ gì không?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn Hoa Mục, trong đôi mắt thuần khiết thoáng hiện vẻ sắc lạnh.



Hoa Mục bị ánh mắt đó làm cho lo lắng, ông khẽ hỏi. “Vũ nhi, con đang nói linh tinh gì vậy?”



Hoa Trứ Vũ cười chua xót, nói linh tinh ư?



Thử hỏi, trên đời này có cha con nào giống hai người họ không? Từ nhỏ, nàng đã bị bắt luyện võ với Cô Nhi quân, bị bắt đi theo Huyên phu nhân học tập cầm kỳ thi họa, nàng luôn cố hết sức hoàn thành mọi việc một cách hoàn mỹ, nàng chỉ mong nhận được một lời khen động viên của ông, nhưng ông lại rất keo kiệt, dường như nàng có cố gắng đến đâu cũng không đạt được kỳ vọng trong lòng ông.



Đến khi biết mình được gả cho Cơ Phượng Ly, nàng đã rất vui sướng, không chỉ vì nàng hâm mộ Cơ Phượng Ly, mà còn vì nàng không cần sống như một nam nhân nữa. Nhưng nàng đâu có ngờ, ngày bước lên kiệu hoa cũng là ngày tai họa đổ xuống đầu.



“Ngươi có biết, cái đêm tưởng rằng Cẩm Sắc chịu nhục, lòng con khổ sở tới mức nào không? Người có biết khi con ở Bắc Triều từng bị bắt làm quân kỹ? Người có biết, một năm qua, đã bao lần con đã đặt chân tới quỷ môn quan?” Hoa Trứ Vũ cắn môi nói, những nhục nhã và cảnh tượng thập tử nhất sinh lần lượt hiện lại trước mắt nàng, ép nàng cảm thấy khó thở.



“Biết, ta bảo Cẩm Sắc để lại sợi dây chuyền cho con là để khi tới Bắc Triều con không phải chịu khổ, nhưng không ngờ...... mọi chuyện lại không nằm trong tầm khống chết. Thế nên, ta mới phái người đến Bắc Triều đón con về, nhưng không ngờ Tiêu Dận lại xuất hiện. Ta cũng biết một năm nay con chịu không ít khổ sở, nhưng đây là những việc con nhất định phải trải qua!” Trong đôi mắt nghiêm nghị của Hoa Mục thoáng hiện lên một tia sáng u ám, khiến người ta vừa nhìn đã phát run.



“Vì sao? Dựa vào cái gì?” Hoa Trứ Vũ gằn giọng hỏi.



Hoa Mục trầm mặc rất, cuối cùng mới mở miệng. “Có rất nhiều chuyện ta không thể nói với con vào lúc này! Nhưng cũng may, mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay ta. Sau này con đừng ám sát Hoàng Thượng nữa, thật ra hắn chưa từng làm hại con, cũng chưa từng làm hại đứa bé trong bụng con.”



“Không phải hắn?”



Hoa Trứ Vũ cảm thấy lạnh lẽo, run giọng hỏi: “Chẳng lẽ! Là người?”



Hoa Mục thản nhiên gật đầu, chậm rãi nói: “Lần ở Phượng Tê cung, vừa nhìn đã nhận ra con có thai. Thế nên, cha đã hạ độc vào mứt táo của Đan Hoằng. Thuốc của Hoàng Thượng chỉ khiến con mất đi võ công, hoàn toàn không gây hại tới đứa bé.”




Hoa Trứ Vũ giơ tay định bóp cổ hắn. Hoàng Phủ Vô Song đã kịp giữ tay nàng lại, trong đôi mắt xinh đẹp là vẻ không cam lòng. “Tiểu Bảo Nhi, chúng ta là Đế hậu danh chính ngôn thuận, vì sao lại cự tuyệt ta!”



“Hoàng Phủ Vô Song, đừng quên, người ngươi lấy về là Nhiếp Y Nhân, không phải là Hoa Trứ Vũ. Cho dù là Nhiếp Y Nhân, ngươi cũng chưa từng bái đường thành thân với nàng.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười nói.



“Vậy thì sao, ta lập tức ban thánh chỉ, tuyên bố nàng là hoàng hậu của ta!” Hoàng Phủ Vô Song lấy thân mình áp đảo Hoa Trứ Vũ xuống giường, đôi mắt đen dâu thẳm mang theo vẻ thâm tình chăm chú nàng.



“Tiểu Bảo Nhi, đừng cự tuyệt ta nữa, được không?” Hắn cúi đầu nói, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc.



“Ngươi đừng có mơ!” Hoa Trứ Vũ đột ngột đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra.



“Nàng cự tuyệt ta, có phải vì nàng còn thương nhớ Cơ Phượng Ly? Hắn đã chết rồi, là tự tay nàng giết hắn!”



Thì ra, Hoàng Phủ Vô Song đã sớm biết đứa bé trong bụng nàng là của Cơ Phượng Ly.



Nàng đột nhiên cảm thấy rất đau, đúng vậy, hắn đã chết, đứa bé cũng đã chết, chỉ có mình nàng còn sống. Nàng nhếch môi cười mỉa mai, nếu đã như vậy, nàng sống trên đời này còn ý nghĩa gì.



“Xoạt”, bộ quần áo trên người bị xé rách, những mảnh vải nhỏ bay lên. Mái tóc càng thêm rối loạn.



Hoa Trứ Vũ bỗng mở to hai mắt, giơ chân đá vào ngực Hoàng Phủ Vô Song. “Hoàng Phủ Vô Song! Ngươi...... muốn làm gì?”



Hoàng Phủ Vô Song đột ngột bị đá trúng vết thương trước ngực, từng giọt máu tươi thấm qua áo trông rất ghê người. Gương mặt tuấn mỹ cũng tái nhợt đi trong nháy mắt, đôi mắt màu đen nheo lại, buồn bã nói: “Tất nhiên là thay quần áo cho nàng nghỉ ngơi, Tiểu Bảo Nhi, chẳng lẽ nàng muốn mặc bộ đồ múa này sao? Nàng yên tâm, nếu nàng không đồng ý, ta tuyệt đối không động đến nàng!”



Hắn cũng có kiêu ngạo của hắn, nếu nàng không muốn, hắn cũng không cưỡng ép nàng.