Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 15 : Đàn tới bật máu

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Tới khi hoàng hôn buông xuống, đại quân đã đi đến vùng biên giới Bắc Triều, nơi có con sông Thanh Minh vắt ngang trước mắt.



Tiêu Dận lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lập trại đóng quân, nghỉ ngơi dưỡng

sức. Còn hắn triệu tập thuộc hạ vào trong trại soái, thương nghị kế sách dùng binh.



Hành quân nguyên một ngày, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, lúc nàng đặt chân xuống dưới, cơ hồ suýt ngã. Đứng trong doanh trại đưa mắt nhìn về

nơi xa, chỉ thấy ba vạn binh sĩ, xếp hàng chỉnh tề, quy mô to lớn. Hành

quân một ngày, binh sĩ không có chút mệt mỏi, cũng không có nửa câu oán

giận, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân đều đều của binh sĩ tuần tra.



Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện ra, cho tới nay, nàng, còn có phụ thân,

thậm chí là toàn bộ Nam Triều, đều đã xem thường Bắc Triều.



Bắc Triều lập nước chưa đầy trăm năm, lúc ban đầu chỉ là một bộ tộc du mục

sống ở Tây Bắc, thế lực bộ tộc không ngừng lớn mạnh, dần dần thâu tóm

những bộ tộc nhỏ khác, đến thời phụ hoàng Tiêu Dận, đã thâu tóm tất cả,

thành lập nên một quốc gia thống nhất quyền lực. Tiêu thị vốn không phải họ Tiêu, mà là họ Hàn, sau khi phụ hoàng Tiêu Dận thiết lập hoàng quyền đã sửa lại theo họ Tiêu của người Hán, hơn nữa còn hạ lệnh cho các con

dân thống nhất học tập theo văn hóa của người Hán, học tiếng Hán, còn

chấp thuận kết thông gia với Nam Triều.



Tiêu Dận có danh cầm Nhiễu Lương của Nam Triều trong tay, thân vệ của hắn,

đặt tên theo thứ tự là: Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt. Có

thể thấy, Tiêu Dận am hiểu rất sâu về văn hóa Nam Triều.



Hai Triều Nam, Bắc đã hòa bình được hơn ba mươi năm năm.



Tuy binh mã Bắc Triều dũng mãnh, nhưng số lượng quá ít, lại thêm lương thảo không đủ. Dù Bắc Triều đã học tập kỹ thuật cày ruộng của Nam Triều,

nhưng vẫn chưa được mở rộng, đa số dân cư vẫn sống theo lối du mục.



Trong mắt mọi người, Bắc Triều, vẫn chưa đủ mạnh để chống lại Nam Triều.



Nhưng đến hôm nay, Hoa Trứ Vũ đã nhìn thấy được sự cường hãn của Bắc Triều,

hay có thể nói cách dùng binh quả quyết của Tiêu Dận. Ba vạn binh mã

dưới trướng hắn, tuyệt đối có thể lấy một làm hai, đọ được với sáu vạn

binh mã của Nam Triều.
Đạt Kì, ngươi mang một vạn tinh binh đi tấn công Tương Ngư Quan, làm

quân Nam Triều mơ hồ. Chúng ta phải làm cho bọn họ trở tay không kịp,

trước khi đại quân của Hoa Mục tới, phải đánh hạ sông Thanh Minh chiếm

lấy Mặc thành.”



“Nhưng, điện hạ, chúng ta qua sông Thanh Minh thế nào?” Trương Tích hỏi.



“Các ngươi lại đây.” Vài tên tướng lĩnh nghe thấy vậy liền vây xung quanh

hắn, Tiêu Dận nói còn nói thêm gì nữa, nhưng Hoa Trứ Vũ không kịp nghe

thấy, đã bị Hồi Tuyết dẫn ra khỏi trại.



Hoa Trứ Vũ dùng mảnh vải băng bó hai tay mình lại, rồi nằm ở trên giường,

không nghĩ được Tiêu Dận sẽ qua sông Thanh Minh bằng cách nào. Thời tiết trước mắt, phía thượng nguồn đã đóng băng, dùng thuyền xuôi theo dòng

nước cũng không thể, mà Tiêu Dận cũng không có chuẩn bị thuyền. Nếu như

làm cầu nổi, nàng nhớ trước đây đã từng một lần xem qua bản đồ địa hình, có nghe phụ thân nói qua, dưới sông Thanh Minh đều là bùn với phù sa,

rất khó hạ cọc.



Đêm nay Hoa Trứ Vũ ngủ cũng không ngon, ngày thứ hai, khi nàng nhìn thấy

cầu nổi trên sông Thanh Minh, ba ngàn kỵ binh của Tiêu Dận đã qua sông

trong đêm, công phá Mặc thành.



Hoa Trứ Vũ nghe Hồi Tuyết kể lại mới biết, thì ra không phải cả khúc sông

Thanh Minh đều là bùn, bốn mươi năm trước, Nam Triều từng dùng đá lấp

một đoạn sông, định lập đê ngăn nước. Nhưng sau đó do nhiều nguyên nhân, đã gác lại. Tuy đê chưa thành hình, nhưng đã có nền móng. Tiêu Dận chỉ

cần lợi dụng đoạn lòng sông kia, đóng cọc làm cầu nổi.



Chuyện của bốn mươi năm trước hắn cũng tra ra được.



Đội quân này, không thể khinh thường.



Hai ngày sau, Hoa Mục dẫn năm vạn tinh binh chạy tới Tương Ngư quan, hợp

binh cùng với một vạn binh mã của Mã Lan tướng quân trấn thủ nơi này.

Cùng với ba vạn binh mã của Tiêu Dận tạo thành thế giằng co.