Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 18 : Đập bàn đứng dậy
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Cô nhi quân trong rừng rậm đã cất binh mã sang, cùng với những binh mã
đuổi theo của Tiêu Dận giáp lại một chỗ. Bình Lão Đại tránh được đám
người đang vây quanh hắn, lập tức phi thân tới, ôm lấy Hoa Trứ Vũ đang
té ngã trên đất, xoay người lên ngựa.
Tiêu Dận vẫn ngồi ngay ngắn trên ngựa như trước, không hề đuổi theo, khuôn
mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như băng. Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, trong nháy mắt, đầu vai Hoa Trứ Vũ trở nên đau đớn.
Nàng nhăn mày nhìn xuống, nhất thời hoảng sợ.
Trên đuôi cây tên màu vàng kia, có một sợi tơ trắng mịn, lấp lánh dưới ánh
trăng, mà một đâu dây tơ khác nằm trên ngón tay Tiêu Dận.
Đảo câu tiễn!
Mũi tên Tiêu Dận bắn vào vai nàng, đúng là một mũi Đảo câu tiễn.
Trước kia, nàng từng nghe nói Bắc Triều có một loại Đảo câu tiễn, trên đầu
mũi tên có đảo câu, sau khi bắn trúng, không thể trực tiếp nhổ ra, mà
chỉ có thể dùng đao kiếm khoét phần thịt ghim mũi tên này ra. Mà loại
tiễn này còn có một điểm trí mạng, đó là sợi tơ mảnh gắn trên mũi tên,
một đầu sợi tơ này lại gắn với tay người bắn. Loại tơ này rất cứng, đao
kiếm bình thường không thể cắt được, cho nên khi trúng Đảo câu tiễn,
không thể chạy trốn.
“Đây là Đảo câu tiễn, tối nay ta chạy không thoát rồi, ngươi mau dẫn Cô Nhi
quân rời đi, thêm một lát nữa sẽ không chạy nổi đâu.” Hoa Trứ Vũ vội
vàng nói.
“Không được, ta phụng mệnh tướng quân, dù có chết trận, cũng phải mang cô
nương đi.” Bình Lão Đại trầm giọng nói, cầm kiếm chém vào sợi tơ kia,
đầu vai Hoa Trứ Vũ đau đớn, mà sợi tơ kia, vẫn thẳng tắp như trước,
không chút sứt mẻ.
“Tối nay ngươi có chết trận, cũng không cứu được ta, các ngươi đi mau! còn
rừng xanh lo gì không có củi đốt!” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói, trong
giọng nói mang theo một loại khí thế khiến người ta không thể cự tuyệt,
khiến người ta không thể không tuân theo mệnh lệnh của nàng.
nàng chính là gian tế của Nam Triều.
Không ngờ, nàng chính là Mộ Vân công chúa, con gái của Hoa Mục.
Người con gái kia cũng không đáp lại lời hắn, chỉ duyên dáng cười, rồi lại cười, nụ cười đầy kiêu ngạo, còn có phần chế nhạo.
Tiêu Dận lạnh lùng cười, bị hắn ném vào hồng trại còn có thể sống sót đi ra
ngoài, lại còn là một người con gái nhỏ bé của Nam Triều, hắn không thể
không nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nghĩ tới những lần trước, nàng cố gắng chịu đựng bao nhiêu sự khuất nhục,
cũng khiến hắn rất khâm phục, đổi lại là người khác, sợ đã sớm tự tử
chết đi cho rồi.
“Cô là con gái Hoa Mục, tốt, rất tốt…… Vốn bản điện hạ còn chưa nghĩ ra nên đánh bại Nam quân như thế nào, bây giờ mọi chuyện đang lâm vào bế tắc,
sự xuất hiện của cô, thật sự là quá tốt, thời cơ thật vừa vặn. Ngày mai, bản điện hạ sẽ trói cô lại, nhét vào xe chở tù nhân, kéo đến chiến
trường. Nếu như Hoa Mục không đầu hàng, bản điện hạ cho người lột sạch
quần áo của cô.” Tiêu Dận cười lạnh, quát lên, “Người đâu! Đem cô ta
trói……”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn: “Ngươi dám!”
Cùng với tiếng hét này, là một tiếng đập bàn cực mạnh phía sau lưng.
Lỗ tai Tiêu Dận ong lên, hắn còn tưởng mình nghe nhầm, hắn không tin trừng lớn mắt, nhìn quanh một vòng, xác định chắc chắn không còn ai khác, chỉ có hắn và nàng!
Người nói chuyện không phải hắn, thì chỉ có thể là nàng!
Từ khi Tiêu Dận chào đời tới nay đã được hai mươi ba năm, hắn chưa bao giờ nghe thấy có ai lớn tiếng nói chuyện với hắn kiểu đó, ngay cả phụ vương mẫu hậu của hắn cũng chưa từng như vậy. Còn là câu “Ngươi dám”!
Một người con gái bình thường, gặp phải loại chuyện này, không phải nên
khóc cầu xin tha thứ sao, sao lại còn có can đảm mắng hắn.
Mà nàng, còn dám hét lên: Ngươi dám!
Không những thế, còn là đập bàn mà nói.