Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 21 : Băng và lửa

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Sau một hồi giằng co, cuối cùng Hoa Trứ Vũ đã thắng.



Nàng thấy Tiêu Dận cầm tay nàng lên, bắt đầu chỉnh lại các đốt ngón tay bị

bẻ gãy. Động tác của Tiêu Dận rất điêu luyện thuần thục, bẻ xương đã

thành thạo nối lại cũng không kém, xem ra đã được rèn luyện không ít. Xử lý xong phần bàn tay, Tiêu Dận liền phái người loại bỏ Đảo câu tiễn cho nàng.



Hai người mặc áo bào trắng được mời tới đây, nghe nói là quân y trong doanh trại. Bọn họ cầm một con dao nhỏ sắc bén thiêu đỏ trên lửa nhiều lần,

sau đó nhanh chóng khoét đi một phần da thịt trên vai Hoa Trứ Vũ, mở

rộng phần da thịt bên trong tìm kiếm đầu móc tên, sau khi cạy mũi tên ra mới đổ thuốc trị thương lên vai Hoa Trứ Vũ.



Động tác rất nhanh, nhưng bọn họ nghĩ nàng làm bằng gỗ hay bằng đá mà không cho nàng dùng thuốc giảm đau?



Một phần vì đau, một phần vì đã mệt mỏi cả đêm, sau khi Hoa Trứ Vũ lấy xong Đảo câu tiễn liền mệt mỏi lăn ra ngủ.



Hoa Trứ Vũ dưỡng thương ước chừng nửa tháng, miệng vết thương mới bắt đầu

đóng vảy. Nhưng những ngón tay còn chưa lành hẳn, vẫn phải nẹp bằng kẹp

gỗ không thể cử động. Nàng vẫn ở trong hồng trại như trước, nhưng đãi

ngộ đã hoàn toàn khác. Ngoài cửa tăng thêm rất nhiều thị vệ, giống như

Tiêu Dận thật sự muốn giữ nàng ở lại Bắc Triều.



Tiêu Dận còn đặc biệt phái Hồi Tuyết đến hầu hạ nàng, nếu nàng nhớ không nhầm Hồi Tuyết là thị nữ cận thân của Tiêu Dận.



Trong nửa tháng này, chiến sự Nam Triều và Bắc Triều vẫn bế tắc như cũ, hai

quân luôn ở trong tình trạng giằng co, tổn thất không ít. Lúc này Bình

Tây hầu Hoa Mục nắm giữ toàn bộ tinh binh, ngoài một vạn binh mã của Mã

Lan tướng quân trấn thủ Tương Ngư quan, năm vạn còn lại đều là quân Hoa

gia. Binh lực của Hoa gia trong trận chiến này, thiệt hại không thể kể

hết.



Nghe nói Viêm Đế Nam Triều thấy tấn công đã lâu không có kết quả, liền phái

năm vạn tinh binh từ đế đô tới tiếp viện, nhưng đi được nửa đường lại

đột ngột rút quân về. Tin tức này đối với Bắc Triều không thể nghi ngờ

là một tin tốt lành, nhưng lại khiến trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy bất

an.
yên tĩnh như băng ngọc. Khi mỉm cười, sẽ chợt phát sáng, rực rỡ như ánh

mặt trời.



Mũi, cao thẳng thanh tú, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh.



Môi, như hồ đào tháng ba, kiều diễm ôn nhu.



Nàng không hề trang điểm, không còn vẻ tục tĩu như trước, mà đơn thuần làm

người ta không thở nổi. Giống như một viên ngọc quý bị bôi mỡ bên ngoài, sau khi lau đi, lộ ra vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm.



Tiêu Dận thất thần trong giây lát, cái chén trong tay đã hơi nghiêng.



Hoa Trứ Vũ vươn tay nhận lấy chén rượu trong tay Tiêu Dận nâng chén uống

cạn, tư thế ngửa đầu như nước chảy mây trôi, uống cạn mới quay lại khẽ

cười với Tiêu Dận, mang theo khí phách thoải mái hảo sảng.



Tiêu Dận bị nụ cười của Hoa Trứ Vũ làm cho hoảng hồn.



Băng và lửa, hai khí chất cực đoan này lại có thể kết hợp vô cùng hoàn mỹ

trên người nàng. Khi trầm lắng chính là băng, trong trẻo mà lạnh lùng.

Lúc nổi bật lại chính là lửa, tươi đẹp rực rỡ.



“Cô không hỏi, vì sao bản điện hạ lại cho cô đi theo sao?” Tiêu Dận phục

hồi tinh thần, nhận lấy chén đế cao, xoay tròn thưởng thức trong tay,

cười hờ hững thản nhiên hỏi.



Hoa Trứ Vũ nhích lại gần bên giường, khóe môi cong lên nở nụ cười như hoa:

“Có quan trọng gì đâu? Quân kĩ ta cũng từng làm, còn có chuyện gì không

làm nổi đây?”



Tiêu Dận như cười như không cười, sống lưng cứng đờ. Không khí ấm áp trong

xe nháy mắt đã giảm xuống mấy độ, cảm giác như sắp đóng băng.