Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 27 : Sấm sét giữa trời quang

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Hồi Tuyết dẫn nàng vào trong một căn phòng, đây là một phòng nhỏ ở ba người một lúc, bày biện cực kỳ đơn sơ, không bằng một phần căn phòng nàng ở

khi còn làm tư tẩm, nhưng nàng vẫn rất vui mừng. Đem trải tấm chăn mỏng

manh lên giường, nàng quay lại nhìn Hồi Tuyết đang đứng trước cửa.



“Ta thấy cô cũng là một người thông minh, vì sao phải bướng bỉnh đắc tội

với điện hạ như vậy? Chỗ này không thể sánh với tẩm cung của điện hạ,

chỉ sợ cô sẽ phải chịu khổ. Nếu có chuyện gì, cô có thể nhờ người đi tìm ta, nếu có thể ta sẽ giúp cô!” Nói xong, Hồi Tuyết quay người rời đi.



“Người mới tới, còn không lại đây làm việc mau!” Trong viện có người kêu to,

Hoa Trứ Vũ đáp lại một tiếng, liền đứng dậy đi ra ngoài sân viện.



Từ nhỏ Hoa Trứ Vũ cũng chịu khổ không ít, nên cũng không để việc nặng nhọc này vào trong lòng. Nhưng không ngờ tới lần giặt quần áo này là giặt

một mạch tới sáng. Vừa về phòng nghỉ ngơi chưa được bao lâu, quần áo mới đã được đưa tới.



Thế này khác gì làm cả ngày cả đêm, đúng là một công việc gian khổ. Dù

không biết người ta làm việc mệt mỏi cỡ nào, cũng phải cho người ta nghỉ ngơi một chút, cứ hùng hục làm như vậy, kiểu gì cũng có một ngày ăn

không tiêu. Nhưng cho dù có mệt, Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy vui vẻ hơn so

với việc hầu hạ Tiêu Dận. Hơn nữa, nàng đã có kế hoạch để trốn ra ngoài.



Nghe mấy nha hoàn phòng giặt nói với nhau, mấy ngày nữa, là ngày mừng thọ Bạch Mã phu nhân.



Nghe nói, mẫu hậu Tiêu Dận qua đời từ rất sớm, khi đó phụ thân Tiêu Dận bận

việc chinh chiến, không rảnh quan tâm tới hắn. Từ khi hắn được bảy tuổi

đã được Bạch Mã phu nhân nuôi nấng, hắn cực kỳ kính trọng Bạch Mã phu

nhân. Sinh nhật hàng năm của bà, Tiêu Dận đều mở đại tiệc trong phủ ăn

mừng.



Hoa Trứ Vũ muốn nhân cơ hội đó chuồn ra ngoài. Lúc này, không giống khi ở

trong quân doanh, sẽ có chỗ ẩn nấp. Chỉ cần ra khỏi phủ Thái Tử, nàng sẽ tìm một chỗ tạm trốn. Kinh thành lớn như vậy, Tiêu Dận muốn tìm nàng,

cũng không dễ gì.



Chớp mắt đã thêm mấy ngày trôi qua, sáng sớm nay, trong phủ đã giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt.



Chỉ là sắc trời hôm nay không đẹp lắm, đến lúc hoàng hôn, trên trời đầy mây đen u ám, che lấp ánh chiều tà, màn đêm dần dần buông xuống.


Hoa Trứ Vũ té ngã trên mặt đất, toàn thân phủ một lớp tro bụi.



Đúng lúc này, nàng nghe bên ngoài cửa có tiếng động, kẽo kẹt mở ra.



Từ trong nhìn ra ngoài, sắc trời chưa tối hắn, nhưng, trên bầu trời vẫn u ám như cũ, giống như có thể mưa bất kỳ lúc nào.



Hai thị vệ bước nhanh vào bên trong, lãnh đạm nói: “Điện hạ phân phó, ngươi làm hỏng quần áo của Mai Na phu nhân, vốn phải phạt nặng, nhưng hôm nay là sinh nhật của Bạch Mã phu nhân, không được nhìn thấy máu, nên phạt

ngươi nhịn đói ba ngày. Ba ngày nữa, sẽ trừng phạt sau.” Nói xong, liền

khóa cửa phòng lại.



Ban đêm an tĩnh, có tiếng sáo trúc du dương từ xa truyền tới, êm ái mà mơ hồ.



Nàng dựa vào vách tường, bắt đầu cảm thấy đói bụng.



Ở phòng giặt, cơm canh rất kém, không có lấy một giọt nước sôi, bữa đói

bữa no, trong bụng bắt đầu đói tới khó chịu. Nàng không chờ nổi tới ba

ngày, phải nhanh trốn khỏi đây mới được.



Nàng ngừng thở, muốn nghe xem bên ngoài có thị vệ canh giữ hay không.



“Nghe nói Bình Tây hầu Hoa Mục Nam Triều đã xảy ra chuyện, ngươi đã nghe chưa?” Một thị vệ thấp giọng hỏi.



“Sao có thể không biết, nếu không có hắn, chiến sự lần này giữa chúng ta và

Nam Triều, nói không chừng có thể thắng. Nghe nói cả nhà hắn bị xử trảm, Nam Triều thiếu đi một viên đại tướng này, đối với Bắc Triều chúng ta

mà nói đúng là một chuyện may mắn.” Một thị vệ khác vui sướng nói.



Cùng với lời của hai tên thị vệ, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp, xé tan

mây đen dày đặc, sau đó một tiếng sấm oanh tạc qua, tiếng mưa tí tách

vang lên.



Bắc Triều luôn khô hạn thiếu nước, không ngờ đầu xuân lại có một trận mưa.