Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 2 : Lưu ly vỡ nát

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Nước sơn móng tay lấp lánh dưới ánh nến, giống như đang cười nhạo cánh tay nàng, ngay cả một ly rượu nhỏ cũng không cầm được..



Là thuốc mê? Hay nhuyễn cân tán? Hay là một loại thuốc độc khác?



Vừa rồi, nàng còn còn tán thưởng trong lòng, rượu hợp cẩn này thật thơm ngọt mát lạnh, thuần hơn so với Thiêu Đao Tử nàng thường hay uống, đây

chắc là loại rượu chuyên dành cho nữ nhân. Lại không ngờ tới, đây chính là một ly rượu độc.



Mới về kinh thành được mấy ngày, mới được an nhàn mấy ngày? Sự cảnh

giác của nàng đã giảm sút nghiêm trọng như vậy sao! Chỉ là, có tân nương nào có thể nghĩ ra trong rượu hợp cẩn có độc đây?



Khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước vẫn còn che ở trên đầu, nàng cũng muốn nhìn

xem Cơ Phượng Ly có trúng độc hay không, nhưng ngoài màu đỏ thẫm trước

mắt, nàng không nhìn thấy gì hết. Mà lúc này, đến cả sức để xốc tấm khăn voan mỏng này lên cũng không có.



Sức lực cả người bị rút đi, nàng không đứng nổi nữa, xuôi xuống bên cạnh giường, từ từ nằm bệt trên mặt đất.



Nếu là trước đây, một ly rượu độc, dù có độc tới cỡ nào, nàng cũng sẽ

không bao giờ khinh địch để bị hạ độc như vậy. Chỉ là, bây giờ, nội lực

mất hết, không khác gì những người bình thường.



Từ sau khi trở

về kinh thành, phụ thân đã phong bế nội lực của nàng lại, sợ nàng ra

ngoài gây chuyện. Thật ra, trong lòng nàng cũng rõ, phụ thân sợ nàng

không muốn gả cho Cơ Phượng Ly, kháng chỉ đào hôn trốn đi.



Phụ thân không biết, trong lòng nàng, cũng có phần hâm mộ vị Tả tưởng trẻ tuổi này.



Bởi vì Cơ Phượng Ly hoàn toàn khác với những công tử thế gia khác, chỉ

biết dựa vào sự che chở của gia tộc để được làm quan trong triều. Hắn là một nho sinh nghèo, thứ hắn dựa vào chính là bản thân mình.



“Người đâu!” Giọng nói của Cơ Phượng Ly vang lên phía trên đỉnh đầu, vẫn là chất giọng nhàn nhạt như gió nam ấm áp, nhưng lúc này Hoa Trứ Vũ lại nghe ra một sự sắc sảo trong đó.



Thật hiển nhiên, Cơ Phượng Ly không hề trúng độc!



Hoa Trứ Vũ nở nụ cười, lúm đồng tiền ở trên mặt chậm rãi lan ra, cuối cùng ngưng kết lại, hóa thành một mảnh sương lạnh.



Nàng sớm nên nghĩ ra, Cơ Phượng Ly là loại người như thế nào, quyền lực của hắn trong Thiên triều dưới một người trên vạn người. Trên đời này

có ai có thể hạ độc được hắn, trừ khi, Cơ Phượng Ly tự hạ độc chính

mình.



Có hai thị nữ cẩn thận đi tới, thu dọn những mảnh ngọc


Tuy Ôn Uyển không muốn, nhưng thánh mệnh không thể không tuân.



Nghe nói, Lễ bộ đã phái hai trăm tinh binh, sáng sớm mai sẽ đi cùng với sứ giả Bắc Triều, hộ tống Ôn Uyển về Bắc Triều. Mà hiện tại, hoàng

thượng lại đột ngột hạ chỉ, bảo nàng đến Bắc Triều hòa thân.



Lão hoàng đế hình như đã quên, nàng vừa mới tuân theo ý chỉ của ông ta

gả ra ngoài, nhưng mà, trong thánh chỉ của hắn một chữ cũng không nhắc

tới chuyện này, chỉ gọi nàng là Hoa tiểu thư.



Hoa tiểu thư?



Lật tay úp mây làm mưa, một tay che trời chính là như vậy sao.



Vì ông ta là hoàng đế!



Thánh chỉ tuyên đọc xong, Thường công công nâng cao thánh chỉ trong tay, kiêu căng nói: “Mời Hoa tiểu thư tiếp chỉ!”



Hoa Trứ Vũ quỳ không hề động đậy, cũng không nói gì!



Trong phòng im lặng như tờ.



“Mời Hoa tiểu thư tiếp chỉ!”



Thường công công cao giọng nhắc lại.



Nếu có thể, Hoa Trứ Vũ cũng sẽ không cử động. Nhưng cho dù nàng không

muốn, hai thị nữ vẫn mạnh mẽ nâng nàng dậy, cầm lấy tay nàng, tiếp nhận

thánh chỉ màu vàng kia.



Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy “Người là dao thớt, ta là thịt cá” thật bất lực. Từ

khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác nhục nhã khi

rơi vào sự sắp đặt của người khác.



“Chậm đã!” Nàng từ từ mở miệng.



Giọng nói không cao, giọng điệu cũng rất đạm bạc, nhưng mà, ai cũng có

thể nghe ra, trong giọng nói bình tĩnh này mang theo sát khí lạnh như

băng