Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 30 : Doanh sơ tà

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Lương Châu là một tòa thành cổ hùng cứ ở Tây Cương đã mấy trăm năm. Tuy nói

đây là nơi hoang vắng, dân cư thưa thớt, nhưng lại là nơi biên thùy,

tường thành vô cùng kiên cố, vững chắc.



Khi Hoa Trứ Vũ đến Lương Châu, đã là chuyện chín ngày sau đó.



Mặt trời dần khuất bóng, cả thành Lương Châu không có lấy một đám mây nào,

giống như bị lửa thiêu đốt, đỏ rực cháy bỏng. Người cưỡi lừa, người gánh hàng, người nâng kiệu, xơ xác bước vào trong tòa thành thê lương.



Nhưng đúng lúc này, một tiếng chiếng vang lên, chính là hiệu lệnh đóng bốn

cửa thành lại, những cánh cửa nặng nề dần dần khép vào.



Con ngựa dưới thân Hoa Trứ Vũ hí dài một tiếng, phóng nhanh vượt qua cánh

cửa thành mới đóng được một nửa, sau đó những tiếng vang nặng nề rung

lên, cửa thành đã đóng lại. Nàng ghìm chặt dây cương, nhìn những tướng

lĩnh binh sĩ thủ thành, không có một gương mặt quen thuộc nào.



Nàng giục ngựa đi thẳng, lướt qua những con đường hẻo lánh quen thuộc. Trước mắt là một con phố chợ nàng đã đi qua hơn trăm lần, cho dù nhắm mắt lại cũng không thể đi nhầm. Vòng vèo qua mấy con ngõ nhỏ, trước mắt liền

xuất hiện một căn nhà.



Trên cửa đề hai chữ “Hoa Phủ Trung Nghĩa”, bốn chữ này là do Viêm Đế tự tay

đề lên. Không còn nhìn thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt ở nơi này nữa mà chỉ có sự cô quạnh, xác xơ tiêu điều. Cánh cửa chính màu đỏ đóng thật chặt, bên trên còn dán giấy niêm phong.



Hoa Trứ Vũ kéo chiếc mũ ô sa trên mặt xuống, chăm chú ngóng nhìn hồi lâu rồi mới kéo dây cương giục ngựa rời đi.



Ở một ngõ hẻm thành Đông, có một quán rượu tên là “Mỹ Nhân Túy”.



Quán này sở hữu rất nhiều rượu ngon, là nơi có hương thơm thuần túy nhất

Lương Châu cũng là nơi có nhiều khách nhân nhất. Nhưng từ mùa đông năm

trước, nơi này không còn ủ ra rượu ngon nữa, chủ yếu vì bà chủ xinh đẹp ở đây luôn chau mày rầu rĩ, giống như có ai nợ nàng ngàn lượng bạc vậy.

Dần dần, “Mỹ Nhân Túy” trở nên vắng vẻ, gần đây còn đóng cửa không kinh

doanh.



Hoa Trứ Vũ giục ngựa đi vào quán, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, nàng nhíu

mày xoay người nhảy xuống ngựa, đi về phía bờ tường sau nhà, thả người

nhảy vào bên trong.



Một tiếng động mạnh rơi xuống đất, âm vang.


trảm, nhưng lại lo lắng khoảng cách từ Lương Châu về kinh thành quá xa,

sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền hạ ý chỉ xử trảm tại chỗ. Nhưng Hoa Mục đóng quân ở Lương Châu nhiều năm rất được lòng dân chúng. Những tiếng kêu oan cho Hoa Mục không ngừng trỗi dậy, triều đình sợ

phát sinh biến cố liền điều hai vạn cấm vệ quân từ kinh thành tới, thay

đổi toàn bộ binh lực ở Lương Châu.



Hoa Trứ Vũ cúi đầu suy nghĩ, tình hình như vậy, chỉ sợ việc canh giữ trên pháp trường rất nghiêm ngặt.



“Đan Hoằng, Cô Nhi quân thế nào? Bình An Khang Thái, bọn họ thế nào?”



“Cô Nhi quân không có chuyện gì, lần này triều đình tới chủ yếu để thay đổi các tướng dưới trướng Hầu gia. Bình An Khang Thái là thân vệ của tướng

quân nên vẫn chưa bị đụng tới. Nhưng mà bọn họ đã rời khỏi quân doanh.”



Hoa Trứ Vũ gật đầu, nếu nàng vẫn còn ở trong quân chỉ sợ cũng sẽ bị bắt giữ lại.



“Đan Hoằng, lấy giấy và bút mực đến đây.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.



Đan Hoằng chuẩn bị xong mọi thứ, Hoa Trứ Vũ mới đi tới, múa bút thành văn

viết một lá thư. Sau đó, mới lấy từ trong vạt áo một con dấu nhỏ, triện

vào cuối lá thư.



Cô Nhi quân là đội quân do nàng trực tiếp quản lý, tuy nàng là tướng quân

dưới trướng Hoa Mục, nhưng Cô Nhi quân lại là một nhánh riêng không sát

nhập vào Hoa gia quân. Có lẽ, phụ thân đã sớm đoán ra chuyện ngày hôm

nay, nên mới để lại đội quân này cho nàng?



Con dấu trong tay nàng, không có chữ viết mà chỉ có một đóa hoa nhỏ. Đây

không phải con dấu của triều đình, mà là con dấu nàng tự chế, dùng để

điều động năm trăm Cô Nhi quân tinh nhuệ. Năm trăm người này là đội ngũ

từng vào sinh ra tử với nàng xâm nhập vào đất Tây Lương, có một lần, nếu không có nàng dùng diệu kế đẩy lui địch, bọn họ đều đã phơi thây nơi sa mạc hoang vu.



Bọn họ đã thề cả đời này sẽ đi theo nàng, bởi vậy mới có con dấu này. Chỉ

cần nhìn thấy con dấu này, mệnh lệnh của triều đình không còn giá trị gì với họ.



Nàng từng nghĩ sẽ không bao giờ dùng tới con dấu này. Nhưng thế sự khó lường, không ngờ, hôm nay vẫn phải dùng tới.



Hoa Trứ Vũ cuộn lá thư cho vào một ống tre nhỏ nói với Đan Hoằng: “Mấy con bồ câu kia còn giữ không?”



Đan Hoằng khẽ gật đầu, mang một con chim bồ câu tới, cột lá thư trên đùi nó, tung cánh bay ra ngoài.