Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 36 : Gió tuyết

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hoa Trứ Vũ nằm mơ, trong giấc mơ có rất nhiều gương mặt, có người quen cũng có người không quen mơ hồ chớp lên trước mắt nàng, mà cuối cùng tất cả

bọn họ đan vào nhau thành một hình ảnh đậm màu đỏ tươi, đầy thê thảm, bi thương.



Đến khi tỉnh lại, Hoa Trứ Vũ đã ở trong phủ Thái tử Tiêu Dận, ở trong thiên điện trước kia khi còn làm tư tẩm.



Ở một nơi xa lạ, muốn thương tâm cũng không được, nàng chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện trước đây, tất cả đau thương trước đây chôn thật sâu vào

trong lòng. Chỉ khi màn đêm buông xuống, ở một góc không người, một mình gặm nhấm nỗi đau lóc da lóc thịt kia.



Vết thương trên người nàng cũng không quá nghiêm trọng, chủ yếu do nàng bị

phong hàn lại thêm khí huyết tích tụ trong lòng, nên lần phát bệnh này

cũng không ngắn. Đợi đến khi nàng khỏi hẳn thì đã qua tháng tư, khung

cảnh hoa cỏ tươi mát xuân ý dạt dào đã đột ngột trở lạnh.



Gió Bắc cuồng nộ mang theo bão cát dày đặc không biết từ đâu thổi tới đây,

chỉ thấy rét lạnh vô cùng. Liên tục hai ngày liền, đến ngày thứ ba thì

bắt đầu có tuyết rơi, ban đầu chỉ là những hạt tuyết nhỏ rơi lất phất,

sau đó rơi rào rào, chuyển thành tuyết rơi trắng trời, bay lả tả như hoa rơi bướm lượn. Lại thêm hai ngày sau đó, khắp nơi đều một màu trắng xóa không khác gì mùa đông.



Người trong phủ Thái Tử đều mặc áo lông cừu, trong phòng cũng cho đốt chậu than ủ ấm.



Hoa Trứ Vũ không khỏi cảm thán, thời tiết Bắc Triều thật khó lường như lòng người, vốn hôm qua còn ấm áp, sáng nay đã ngập tràn băng tuyết.



Ngày đó Tiêu Dận đến Nam Triều tuyển Thái Tử phi, mọi người Nam Triều đều

nói khí hậu Bắc Triều không hợp cho người Nam Triều sinh sống, những lời này quả thật rất đúng. Thời tiết thay đổi chóng mặt như vậy, đối với

những tiểu thư khuê các từ nhỏ đã sống ở một nơi khí hậu ôn hòa như Nam

Triều, sao có thể chịu đựng được? Bảo sao, ai tránh được đều muốn tránh.



Từ lúc Hoa Trứ Vũ tỉnh dậy, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dận, nhưng

sau khi có tuyết rơi, Hồi Tuyết lại mang tới cho nàng một chiếc áo khoác lông cáo. Ngày nào, Hồi Tuyết cũng ở cùng chỗ với nàng, gần như trở

thành thị nữ bên người. Hồi Tuyết vẫn gọi nàng là Đan Hoằng, cũng không

hỏi nàng những chuyện khi nàng quay về Lương Châu.



Trận tuyết lớn đột ngột này ảnh hưởng rất lớn tới Bắc Triều, rất nhiều dân

tộc du mục bị chết đói, chết rét. Mấy ngày nay, Tiêu Dận không ở trong

phủ, nghe nói là lo giải quyết chuyện nạn dân.


không giống như ta nghĩ. Hồi Tuyết, cô nói tối nay Thái Tử sẽ qua sông

cướp trại sao?”



Hồi Tuyết ngẫm nghĩ, nói: “Chắc chắn!”



“Hồi Tuyết, ta muốn tới chiến trường, nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện!” Hoa Trứ Vũ trầm mặc.



Nàng từng đồng ý với Tiêu Dận sẽ giúp hắn thu phục ba bộ lạc này. Tuy hắn

không để nàng vào trong mắt, nhưng nàng vẫn muốn thực hiện lời hứa của

mình.



“Được, ta phái người đi chuẩn bị ngựa!” Hồi Tuyết đồng ý nói, vội vã đi chuẩn bị các thứ.



Trước khi Thái Tử điện hạ rời đi đã bảo cô phải nghe theo mọi mệnh lệnh của

Đan Hoằng. Lúc này, cô ấy nói muốn ra chiến trường, cô cũng chỉ có thể

nghe theo.



Ngay buổi chiều đó, Hoa Trứ Vũ dẫn theo Hồi Tuyết và mười mấy tên hộ vệ, giục ngựa đi thẳng về phía chiến trường.



Chạy thẳng từ chiều đến đêm.



Gió Bắc vẫn đang ù ù càn quét, bầu trời u ám, dày đặc mây đen, trăng sao

đều trốn hết vào sau những đám mây, không có lấy một tia sáng rọi xuống. Thời tiết như vậy, đúng là thời cơ cướp trại tốt nhất.



Nhưng nếu như là trúng phải bẫy quân địch thì xong rồi.



Hoa Trứ Vũ vừa giục ngựa, vừa hỏi: “Hồi Tuyết, có cách nào khác để liên lạc với Thái tử không?”



Giọng nói Hồi Tuyết đầy lo lắng truyền đến trong bóng tối: “Còn có Hải Đông

Thanh và những con chim ưng được huấn luyện nữa. Nhưng, bọn nó đều được

đưa ra chiến trường hết rồi.”



Đúng rồi, trên chiến trường bây giờ, lúc nào cũng cần truyền tin, bọn họ chỉ là nữ nhân trong phủ, đâu cần sử dụng đến chúng? Chỉ hy vọng, mọi

chuyện đừng giống như nàng nghĩ!