Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 38 : Bức địch thoái lui
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Loại cảm giác này khiến Tiêu Dận khó chịu trong lòng, thật ra có thể nói, từ khi gặp gỡ người con gái này, trong lòng hắn chưa từng cảm thấy thoải
mái. Nhưng không biết vì sao hắn không thể giận, càng không thể hận
nàng.
“Có thượng sách gì cứ nói đừng ngại.” Hắn nằm nghiêng trên giường, gương mặt tái nhợt khẽ cười.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đạm bạc bình tĩnh nói: “Cũng không
phải thượng sách gì, chỉ là công bằng nằm trong lòng người thôi!”
Trên đường đến đây, Hoa Trứ Vũ đã nghe Hồi Tuyết kể qua một số chuyện về ba
bộ lạc, cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tuy
những chuyện nghe được không có chuyện nào quan trọng, nhưng cũng đủ
đánh lui kẻ địch.
Bên ngoài trại, gió Bắc vẫn thét gào ầm ỹ đập vào vải lều phát ra những
tiếng sột soạt. Tuyết dưới đất như hòa vào ánh trăng, chiếu rọi hàng
ngàn kỵ binh đang chỉnh đốn hàng ngũ. Trong trại lớn bằng da dê, thi
thoảng có tiếng nến cháy trong không khí, khắp nơi tràn ngập một mùi dầu mỡ.
Vài tên tướng lĩnh của Tiêu Dận bước vào trong, hứu úy Đạt Kì, tả úy Trương Tích, còn có vài tướng sĩ Hoa Trứ Vũ không biết tên. Áo giáp bọn họ mặc trên người đều rất te tua, áo choàng dính máu đông thành những tia
băng, vừa vào trong phòng thì bắt đầu tan chảy. Chỉ một thoáng, cả phòng đầy mùi máu tươi.
Tiêu Dận được Hồi Tuyết đỡ dậy, dựa nửa người vào giường thản nhiên nhìn
những tướng sĩ của hắn. Những người này nghĩ Tiêu Dận triệu bọn họ đến
là nghiên cứu và thảo luận chiến sự, nên khi tiến vào nội trướng bắt đầu cất lời nói. Đây là lần đầu tiên bọn họ đi thu phục thảo nguyên bị ăn
một cú tức lớn như vậy, ai ai cũng đầy căm phẫn.
Có một tướng sĩ không kìm được mắng chửi.
“Cái lão tặc Đồ Nhĩ Cáp kia thật quá ti bỉ, biết rõ chúng ta đã tổn thất
phân nửa binh lực với Nam Triều, trước mắt cần phải nghỉ ngơi phục sức,
hắn lại cấu kết với bộ lạc Kha Nhĩ Khố và bộ lạc Đóa Sâm tấn công chúng
ta. Trận tối nay chúng ta lại tổn thất không ít huynh đệ, nếu đợi đến
sáng, bọn họ kiểm kê chiến trường biết chúng ta tổn hại nhiều binh sĩ
như vậy, nhất định sẽ tiến công lần nữa. Binh lực trước mắt của chúng ta rất yếu. Nếu chống chọi với bọn họ chỉ sợ cũng là cái dũng của kẻ thất
phu. Điện hạ, không bằng tạm thời nghị hòa, đợi sau này thảo phạt lại.”
Một tướng sĩ mặt đen nói.
“Vạn lần không thể, ba bộ lạc này rất cường hãn sao có thể có lòng nghị hòa? Lại nói, Bắc Triều chúng ta hạ mình nghị hòa với những bộ tộc nhỏ đó,
định làm trò cười cho người khác sao?” Trương Tích cau mày nói.
Điều này làm cho ba vị thủ lĩnh hoài nghi, nhất là thủ lĩnh tộc Hà Khương Đồ Nhĩ Cáp, trong lòng có phần nghi hoặc, chẳng lẽ có viện quân tới đây?
Không thể nào!
“Xông lên!”
Trong lúc nhất thời, những tiếng xung phong nổi lên bốn phía, binh sĩ các bộ
lạc chia làm ba đường, đều do các mãnh tướng dẫn dắt xông lên. Đúng lúc
này, Đạt Kì chỉ huy đội ngũ từ trên cao xông xuống.
Hai quân giáp lại một chỗ.
Đạt Kì không hổ là một viên mãnh tướng, dẫn theo binh sĩ xông vào chỗ quân
địch, giống như mãnh hổ, đi đến đâu người chết đến đó, làm quân địch có
phần kiêng kị. Binh quý xuất kỳ bất ý (nhà binh quý nhất là tấn công bất ngờ), binh sĩ Đồ Nhân Cáp đang xung phong xông tới, không ngờ lại bị
Đạt Kì làm rối loạn trận tuyến.
Nhưng rất nhanh Đồ Nhĩ Cáp đã phát hiện binh sĩ Bắc Triều không nhiều, hình
như còn chưa tới năm nghìn. Trong lòng thầm vui vẻ, không ngờ chỉ một
trận đêm qua binh sĩ Bắc Triều lại thiệt hại nhiều như vậy, xem ra hôm
nay bọn họ tất thắng.
Vì thế, ba vị thủ lĩnh vung tay hô lớn, những binh sĩ dần khôi phục lại khí thế, lấy lại ưu thế trên chiến trường.
Mà binh sĩ Bắc Triều chỉ dựa vào Đạt Kì và một vài tướng sĩ dũng mãnh đánh sâu vào trong, thời gian càng lâu, càng bị Đồ Nhĩ Cáp nhìn ra manh mối, trong lòng khấp khởi vui mừng.
Đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng pháo vang, có một đội ngũ chạy từ phía Tây Bắc tới, nhìn đội ngũ kia uốn lượn chạy tới, cuồn cuồn giẫm tung
bụi trên mặt tuyết, khí thế kia ước chừng phải trên vạn người. Mà đội
ngũ trước mặt lại dựng thẳng lên một lá cờ lớn, bên trên thêu chữ “Dạ”.
Đây không thể tính là chuyện nhỏ.
Bọn họ biết, cấm vệ quân Bắc Triều do Dạ Địch – cha của Dạ Phi và Thái Tử
Tiêu Dận đồng phụ trách. Nhưng, trong lòng Đồ Nhĩ Cáp cũng rõ, Dạ Địch
tuyệt đối không bao giờ cứu viện Tiêu Dận.
Nhưng nếu không phải cấm vệ quân của Dạ Địch, sao lại có nhiều binh sĩ xuất hiện như vậy?
Không chỉ có những binh sĩ đang chiến đấu kịch liệt, ngay cả Đồ Nhĩ Cáp cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.