Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 88 : Tướng gia, ta muốn bị phạt
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Tình hình trong thành Tuyên Châu còn chưa rõ ràng, việc đầu tiên Cơ Phượng
Ly làm là phái những binh sĩ bơi giỏi vào thành thăm dò. Qua hai canh
giờ sau, mấy thị vệ được phái đi đã quay về bẩm báo: “Mực nước dâng cao
đã tràn qua đê hơn một thước, người già, phụ nữ và trẻ em trong thành
đều phải ở trên nóc nhà tránh lũ. Mấy ngày liên tục, đã có rất nhiều nạn dân bị bệnh, trong thành lại không có thuốc men và lương thực. Những
người bơi giỏi đã ra khỏi thành, tập trung ở một căn miếu đổ nát ngoài
thành Tuyên Châu.”
Cơ Phượng Ly ngửa đầu nhìn màn mưa dày đặc, ánh mắt càng lúc càng thêm
lạnh giá. Trong lòng Hoa Trứ Vũ cũng hiểu, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ chưa đầy ba ngày nữa, cả thành Tuyên Châu sẽ bị chìm trong màn nước.
“Lương thực, thuốc men triều đình phát chẩn phải hơn hai ngày nữa mới tới nơi, các ngươi lấy danh nghĩa triều đình tới các châu, phủ lân cận đi gom
lương thực, sau đó tìm cách vận chuyển vào trong thành. Ngoài ra, cử một số người tới dựng trại quanh khu miếu đổ nát kia. Đi mau!” Giọng nói Cơ Phượng Ly lạnh lùng mà đầy uy nghiêm, còn mang theo cả áp lực vô hình.
Những binh sĩ nhận được lệnh, vội vàng chia nhau đi hành động.
Những thị vệ đi theo đã dựng xong trại cho Cơ Phượng Ly, hắn bước vào trong
trại, cởi chiếc áo choàng chống mưa ra, sai người mang bản đồ phòng thủ
thành tới. Quần áo bên trong đã ẩm ướt hơn nửa, vạt áo dính đầy bùn. Có
một thị vệ lấy một bộ quần áo mới cho Cơ Phượng Ly thay, nhưng chỉ thấy
hắn nghiêm túc nói: “Không cần, lát nữa bản tướng còn phải ra ngoài!”
Hắn chắp tay đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào bản đồ phòng thủ thật lâu,
sau đó lại vội vàng khoác áo choàng đi mưa, bước ra bên ngoài.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!” Hắn lạnh giọng phân phó.
Thị vệ cuống quít dắt ngựa tới, Cơ Phượng Ly xoay người trèo lên ngựa, kéo
dây cương chạy thẳng xuống chân núi. Hoa Trứ Vũ và đám thị vệ cũng cuống quít lên ngựa đuổi theo.
Gió thổi ầm ầm giật tung cả chiếc áo choàng bên ngoài, trước mắt chỉ có một mảnh mưa rào trắng xoá, dưới đất là những vũng nước bùn gập ghềnh. Đoàn người xuyên qua mưa gió chạy vòng tròn phía ngoài thành Tuyên Châu,
nhìn thấy khắp nơi đều là màn nước trắng xóa. Dân chúng đã bị vây kín
trong thành không có cách nào thoát ra, nước dâng chưa quá cao, thuyền
lớn vào thì bị mắc cạn, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ vào trong đón người
ra. Nếu không khắc phục nhanh, chỉ sợ số lượng người chết sẽ không ngừng tăng lên.
Sấm chớp trên trời không ngừng lóe sáng, dưới gốc đại thụ phía trước có một người đàn ông ăn mặc lam lũ với một bé gái tầm chín, mười tuổi đang
tránh mưa dưới gốc cây.
Một tia chớp xé mây, giống như một thanh lợi kiếm đánh xuống gốc đại thụ.
Hoa Trữ Vũ hô lớn lên một tiếng, chỉ thấy trong màn mưa rơi nặng nề, dưới
ánh chớp lóe sáng, có một bóng đen lao qua đó còn nhanh hơn chớp. Chiếc
áo choàng màu đen bị gió giật mạnh về phía sau. Mũ áo rơi xuống lộ ra
một mái tóc đen nhanh, rơi thẳng xuống. Tia chớp lóe sáng lên cách chỗ
hắn không xa, mạnh mẽ như muốn phá tan tất cả. Nhưng cũng chỉ để làm nền cho hắn.
Cánh tay trái của hắn kéo bé gái kia vào lòng, tay phải dùng sức đẩy người đàn ông kia ra.
Cửa trại mở ra, một viên quan mặc áo choàng mưa tiến vào. Vừa nhìn thấy Cơ
Phượng Ly đã vội vàng quỳ rạp xuống đất. Không biết có phải vì trời mưa
gió ngoài kia mà trở nên tái nhợt không chút huyết sắc.
“Hạ quan không biết Tả tướng đại nhân giá lâm, chậm trễ nghênh đón, mong Tả tướng thứ tội!” Vương Phú Quý nơm nớp lo sợ nói. Một là hắn không ngờ
Cơ Phượng Ly tự mình tới trị thủy, hai là không ngờ hắn lại đến nhanh
như vậy.
“Vương Phú Quý, ngươi từ đâu tới đây? Mới vừa rồi khi thị vệ bản tướng vào
trong thành xem xét, lại không thấy người đứng ra chỉ huy dân chúng
chống lũ?” Cơ Phượng Ly chắp tay đi tới trước mặt Vương Phú Quý. Ánh mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Vương Phú Quý.
Trên trán Vương Phú Quý lấm tấm mồ hôi, hắn không dám nói năng khinh suất, chỉ tỏ vẻ kinh sợ nói: “Hạ quan, hạ quan……”
“Ta lại hỏi ngươi, trong thành đã có bao nhiêu người chết?” Cơ Phượng Ly uể oải hỏi, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo quen thuộc.
Vương Phú Quý đã sớm nghe nói qua, mỗi khi Tả tướng đại nhân tức giận đều
cười rất ôn hòa. Hắn sợ hãi lén đưa mắt quan sát, quả nhiên nhìn thấy ý
cười trên môi Cơ Phượng Ly càng lúc càng sâu.
Cả người hắn phát lạnh, giọng nói cũng run rẩy theo: “Khoảng một trăm người!”
“Một trăm người?” Cơ Phượng Ly nheo mắt, thản nhiên hỏi.
Trong lòng Vương Phú Quý chết lặng, lại nói tiếp: “Hai trăm người!”
“Ngươi chắc chắn chưa?” Cơ Phượng Ly chắp tay ra sau lưng, thong thả đi về phía bàn ngồi xuống.
“Chắc…… Chắc chắn!” Vương Phú Quý cắn chặt răng nói, “Tướng gia, ngày nào hạ
quan cũng ở trong thành chỉ huy cấp dưới gia cố tường thành, còn sáng
sớm nay, hạ quan đã ra khỏi thành, đến các châu huyện lân cận cầu cứu
viện trợ, chỉ là mấy vị quan kia không chịu giúp đỡ. Vậy nên Hạ quan mới vội vàng trở về, chưa kịp vào thành đã nghe thấy tin tức Tả tướng đại
nhân tới, hạ quan liền vội tới bái kiến. Tướng gia, ngài có chuyện gì cứ việc gì cần tới hạ quan, hạ quan sẽ dốc hết khả năng của mình.”
Đúng lúc này. Lam Băng chậm rãi bước vào trong trại, đi tới thì thầm vào tai Cơ Phượng Ly mấy câu. Cơ Phượng Ly vừa nghe vừa nhìn về phía Vương Phú
Quý, tươi cười nói: “Nói như vậy, bản tướng còn phải khen thưởng cho
Vương Phủ Doãn đã vất vả vì dân chúng Tuyên Châu.”
Vương Phú Quý cảm động muốn rơi nước mắt, quỳ lạy nói: “Tướng gia, hạ quan
không cần ban thưởng, hạ quan làm không tốt, hạ quan cam nguyện chịu
phạt.”
Ý cười trên môi Cơ Phượng Ly càng lúc càng đậm, hắn uể oải nói: “Nếu
Vương Phủ doãn không muốn nhận thưởng, bản tướng cũng không có ý kiến
gì. Nhưng muốn bị phạt lại rất đơn giản, người đâu, lôi Vương Phủ Doãn
ra ngoài, xử trảm tại chỗ!”