[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 170 : Ám khí ngát hương

Ngày đăng: 05:57 16/09/19

Một con ngựa hí vang phóng như bay trên đường, khiến người qua lại đều kinh sợ né tránh. Còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng người cưỡi, ngựa đã phi ra xa, chỉ trông thấy một áng mây đỏ rực như ngọn lửa, người cưỡi ngựa có vẻ là một cô gái. “Đó là ai thế?” “Nhanh quá, không nhìn rõ!” “Xem phương hướng thì chắc là đến am Hoàng Giác rồi!” “Chắc chắn vậy, nhưng không giống đi thắp hương, mà cứ như đi đánh trận!” Mọi người vừa dứt tiếng bàn tán, lại có mấy con ngựa phóng như bay qua bên cạnh. Lần này, những người cưỡi ngựa đều giương vũ khí, đao vàng sáng loáng, trường kiếm chói lòa. Mọi người kinh hãi, xem ra không chỉ là đánh nhau, mà còn giống như đi tróc nã tội phạm. Lại nhìn quần áo của người trên ngựa, chẳng phải chính là trang phục của bổ dịch sao? Nói như vậy thì, áng mây màu đỏ vụt qua ban nãy nhất định là nữ bổ đầu Hiên Viên Cẩm của bộ Hình rồi. Chẳng lẽ các đạo cô ở am Hoàng Gic phạm tội? Bồ tát am Hoàng Giác rất linh nghiệm, hôm nay vừa đúng ngày rằm, những người qua lại trên đường phần lớn đều lên am Hoàng Giác thắp hương bái Phật, thấy tình hình như thế, liền bạo gan đi xem cho rõ nguồn cơn. Chốn thanh tu mõ sớm chuông chiều, ngọn đèn quyển kinh, bỗng chốc trở nên ồn ào như cái chợ. Chính giữa sân am có cây cổ thụ trăm năm, tán cây xòe rộng như một chiếc ô lớn, đang vào cuối xuân, xen kẽ cành lá sum suê nở đầy những chùm hoa tím. Một dải lụa màu trắng ngọc đung đưa theo gió, trên đó thêu những đóa hoa tím sinh động như thật, khiến một con bướm nhỏ thu cánh đậu vào. Đám người kia đột nhiên xông vào khiến con bướm vỗ cánh tung bay, bất chợt một bàn tay thuôn dài đưa ra, túm lấy đôi cánh bướm. “Đóng cửa am lại, hôm nay bản cô nương muốn tróc nã tội phạm quan trọng, người ngoài không được vào!” Hiên Viên Cẩm lạnh lùng ra lệnh. Hai viên bổ dịch lập tức nhảy khỏi yên ngựa, đuổi những người qua đường vừa theo vào ra ngoài rồi đóng cửa am lại thật chặt. Trụ trì Tĩnh Huyền của am Hoàng Giác đi từ trong điện ra đón, sắc mặt nghiêm trọng, thi lễ nói: “Thì ra là Hiên Viên bổ đầu, không biết nàng định bắt ai, có phải kẻ nào trong am phạm pháp không?” Hiên Viên Cẩm xua tay ngắt lời Tĩnh Huyền, “Một tên trộm của Nam Triều đã lẻn vào Đông Yên chúng ta, ngoại hiệu của hắn là Trân Châu Hồ Ly. Tên này thường dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ con gái nhà lành. Đến Đông Yên vẫn không sửa tính ác, dám chòng ghẹo nữ nhân giữa phố, định giở trò cưỡng bức. Theo tin báo, hắn đang trốn trong am đường này, ta đến đây là để bắt hắn.” Các tiểu đạo cô sau lưng Tĩnh Huyền nghe thấy thế, sợ đến mức trắng bệch cả mặt. “Hiên Viên bổ đầu nhất định phải bắt hắn, nếu không chúng tôi sẽ gặp tai họa mất.” Mấy tiểu đạo cô tranh nhau nói. Hiên Viên Cẩm gật đầu nói: “Yên tâm, hắn không thoát được đâu.” Nàng lại giơ roi lên chỉ huy, “Mấy người các ngươi chặn cửa am cho chặt, một con ruồi cũng không được để lọt, còn mấy người vào am lục soát.” Khi Hiên Viên Cẩm nhắc đến Trân Châu Hồ Ly, bàn tay đang cầm lấy cánh bướm chợt run lên, con bướm vỗ cánh định bay đi, trong chớp mắt ngón tay lại giơ ra như bóng với hình, con bướm vùng vẫy một cách vô ích như thể bị vây khốn. Đôi mắt dài trong sáng như sao khẽ nheo lại, nhìn qua cánh bướm rung rinh và cành lá đan vào nhau, hướng xuống phía dưới. Một con tuấn mã màu đen tuyền chở một bóng hình đỏ rực. Đó quả thực là một con ngựa tốt, lông bờm đen nhánh được tết thành hai bím nhỏ chỉnh tề, trông càng tăng thêm vẻ thần tuấn. Cô gái trên ngựa mặc váy áo đỏ như lửa, không lòe xòe như những cô gái thông thường mà vừa chật vừa bó, lộ rõ thân hình thon thả, bên eo còn thắt một chiếc thắt lưng giống như của đàn ông. Tay nàng cầm một chiếc roi mềm màu vàng, ánh mặt trời chiếu vào, lóe lên những tia sáng chói mắt. “Các ngươi muốn bắt Trân Châu Hồ Ly ư?” Các bổ dịch vừa định lục soát, bốn cô gái liền đi từ am phòng ra, “Chúng ta chính là tỳ nữ của Trân Châu Hồ Ly, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi bắt chủ nhân của chúng ta sao?” Ánh mắt mọi người lướt qua khuôn mặt bốn cô gái, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Đại khái bốn cô đều rất xinh đẹp, hơn nữa vẻ xuân hoa thu nguyệt mỗi người một vẻ. Bọn họ cùng mặc váy lụa xanh, cài trâm, đeo vòng xanh, kiểu dáng giống hệt nhau, nhưng màu sắc đậm nhạt khác nhau, sắc xanh rất rõ ràng. Một chủ nhân có nhữnghị nữ như thế này liệu còn có thể đi gian dâm với các cô gái khác hay sao? Hiên Viên Cẩm cười lạnh lùng nói: “Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây.” “Ngươi mà cũng xứng gặp chủ nhân của chúng ta sao? Hỏi thử xem đao kiếm trong tay chúng ta có đồng ý không đã!” Bốn tỳ nữ giận chuyện lúc nãy Hiên Viên Cẩm nói xấu chủ nhân nhà mình, không nghe giải thích gì thêm liền vung binh khi hô lớn xông lên. Đám bổ dịch đang định trợ giúp, liền bị Hiên Viên Cẩm ngăn lại, “Lùi ra, để ta giao đấu với bọn chúng!” Nàng tung mình nhảy từ lưng ngựa xuống, thân hình đỏ rực chói mắt vạch thành một luồng sáng tuyệt đẹp trên không trung, động tác thanh nhã khiến mọi người phải nín thở. Cây roi vàng trong tay nàng vung ra, khắp sân sáng lấp lánh. Năm người lập tức giao đấu cùng nhau, áo đỏ váy xanh, ánh vàng ánh bạc, cực kì đẹp mắt. Đang đánh hăng, trên cây bỗng vang lên một tiếng thở dài khẽ, “Hừm, có kịch mà không có trà.” Mọi người đều thất kinh, chẳng lẽ trên cây còn có người đang xem kịch sao? Càng kinh ngạc hơn là, một trong số bốn tỳ nữ áo xanh nghe thấy thế liền tung mình nhảy khỏi vòng chiến, chạy như bay vào am đường, chẳng mấy chốc bưng ra một chén trà, nhảy thẳng lên cây, khoảnh khắc sau lại tay không nhảy xuống. “Có thêm chút bánh điểm tâm nữa thì càng tốt.” Giọng nói nho nhã lại vang lên. Tỳ nữ áo xanh kia lại chạy như bay vào am, lần này bưng một hộp đồ ăn nhảy lên cây, cung kính nói: “Đây là bánh hoa mai bí truyền của Ngũ Vị trai, đây là bánh mật của Mật Hương phường, nghe nói đều rất ngon, công tử ăn thử xem có hợp khẩu vị không?” “Ừ thì ăn tạm vậy!” Công tử kia nói như thông cảm. Những người ở dưới đều không biết nói gì. Bánh điểm tâm của Ngũ Vị trai là món ngon nhất nhì Đông Yên, phần lớn bánh làm ra đều đưa vào hoàng cung, bách tính bình dân kể ra cũng không đến nỗi không mua được, có điều khách hàng quá đông, thường phải xếp hàng rất dài mới mua được. Còn thứ bánh hoa mai bí truyền này thì chỉ e dù có xếp hàng dài dằng dặc cũng không mua nổi, bởi vì giá rất đắt, hơn nữa hiện giờ đã là cuối xuân, bánh làm từ hoa mai được ủ giữ đến tận bây giờ, càng là thứ nghìn vàng khó mua, vậy mà người trên cây lại nói là “ăn tạm”. Mùi vị bánh rốt cuộc ra sao, những người ở dưới đều chưa từng nếm thử nên không tiện nói, nhưng hương hoa mai thuần khiết từ trên cây đưa xuống, lại khiến người ta nghĩ ngay đến cảnh đẹp khi hàn mai nở rộ giữa ngày đông tháng giá. “Kẻ nào giả thần giả quỷ trên cây đó?” Mấy hộ vệ hô lớn, rồi định nhảy lên cây. Vừa dứt lời, liền có thứ gì rơi từ trên trời xuống như thể Đông Tây thiên nữ rắc hoa, lần lượt trúng vào đỉnh đầu của mấy tên hộ vệ, bọn họ ôm đầu ngã ra đất. Mọi người cứ tưởng là thứ ám khí gì, cúi xuống nhìn, chỉ thấy trên mặt đất vương mấy miếng bánh điểm tâm màu hồng hình bông mai, bên trên còn tạc hình cánh hoa. Thứ ám khí đầy đủ cả sắc hương vị thế này, đúng là lần đầu tiên họ trông thấy. Bên kia, Hiên Viên bổ đầu không ngừng múa cây roi vàng khiến ba tỳ nữ áo xanh không chống đỡ nổi, phi thân nhảy ra, vòng vây tan rã, chỉ còn lại một mình nàng đứng giữa. Nàng lườm các thị vệ đang ngã lăn dưới đất, rồi ánh mắt lại hướng lên cây. Trông thấy dải lụa màu trắng ngọc đung đưa, nàng cười lạnh lùng, ánh sáng vàng lóe lên, chiếc roi trong tay đã nhanh như cắt cuốn vào. Cây roi quân lấy tà áo, nàng dùng lực kéo xuống. Những cánh hoa tím rụng như mưa, dưới tầm mắt mơ hồ, tà áo xoay tròn như một đóa hoa bung nở, từ từ giáng xuống trước mặt Hiên Viên Cẩm. “Tiểu nha đầu ghê gớm thật!” Người đó khẽ cười, giọng nói cực kì ung dung. Đó là một công tử trẻ tuổi, mái tóc buông xõa tựa như gấm đoạn thượng đẳng màu đen, tương phản hoàn toàn với bộ áo màu trắng ngọc trên người. Chàng đeo chiếc mặt nạ hồ ly, chỉ để lộ ra đôi mắt trong trẻo, thần thái như thể đang cười, thu hồn nhiếp phách người khác. Chưa cần trông thấy khuôn mặt chàng, chỉ cần bấy nhiêu thôi đã đủ khiến tâm hồn người khác choáng ngợp, điên đảo thần hồn. “Đây chính là tên đạo tặc hái hoa sao?” Giọng nói của mấy đạo cô mang vài phần nghi hoặc. Ánh mắt Hiên Viên Cẩm dừng lại trên tay người đó, một con bướm nhỏ đang đậu trên đầu ngón tay chàng, lúc này định vỗ cánh bay đi mà phí công vô ích, dường như nó đã bị dính chặt không sao bay được. Hiên Viên Cẩm nhìn vào ánh mắt thoáng vẻ cười cợt kia, không biết vì sao nàng lại cảm thấy mình cũng giống như con bướm ấy, đã trở thành con mồi của chàng. “Hiên Viên Cẩm?” Trân Châu Hồ Ly hiển nhiên rất có hứng với Hiên Viên Cẩm, giọng nói ẩn chứa nụ cười không thể phớt lờ, “Đường đường là thiên kim quận chúa của Hiên Viên quận vương, mà lại đi làm nữ bổ đầu của bộ Hình ư?” Hiên Viên Cẩm không ngờ Trân Châu Hồ Ly lại biết phụ thân mình là quận vương, chỉ cười lạnh lùng nói: “Đúng thế, ta làm bổ đầu chính là để bắt những tên ác đồ như ngươi.” Ngọn roi vàng bỗng vung lên, đầu roi đánh thẳng vào cổ Trân Châu Hồ Ly. Trân Châu Hồ Ly chợt vặn người, đầu ngón chân khẽ kiễng lên, nhanh chóng lùi lại phía sau. Luồng gió từ đầu roi tạt qua, con bướm nhỏ thừa cơ vỗ cánh bay đi mất. Thì ra, roi này của Hiên Viên Cẩm trông có vẻ là tập kích chàng, nhưng thực ra là muốn giải trừ nội lực trên đầu ngón tay chàng, giải cứu cho con bướm đang vùng vẫy kia mà thôi. Roi thứ hai đánh tới ngay sau đó, lần này là quyết đấu thực sự. Cây roi dài múa lượn như rồng, lập tức trong sân toàn là bóng roi bủa giăng khắp trời đất, tựa như một chiếc lưới dày đặc bao trùm Trân Châu Hồ Ly ở bên trong. Chàng né qua trái, tránh qua phải, giống hệt như cánh bướm giãy giụa vừa nãy, trông cực kì thảm hại. Thế nhưng, đúng vào lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng Hiên Viên Cẩm nắm chắc phần thắng, cũng không biết Trân Châu Hồ Ly dùng chiêu số gì, thoắt cái bóng roi liền ngừng lại, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy ngọn roi vàng của Hiên Viên Cẩm đã bị Trân Châu Hồ Ly nắm chặt, lại dùng lực kéo một cái, buộc Hiên Viên Cẩm không còn cách nào khác phải sà vào lòng chàng. Trân Châu Hồ Ly dùng tả chưởng đỡ lưng Hiên Viên Cẩm, ép nàng vào lòng, nhưng ngoài miệng lại cười cợt nói: “Xem ra Hiên Viên bổ đầu mới là kẻ phong lưu thực sự, chòng ghẹo tại hạ thế này, có phải là muốn cưỡng bức ta thành thân với nàng không? Nếu đã vậy, tên đạo tặc hái hoa như ta với bổ đầu phong lưu như nàng kể cũng xứng lắm!” Hiên Viên Cẩm hít sâu một hơi sắc mặt xanh lên vì giận, trong lòng đại nộ, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị đùa giỡn thế này bao giờ. Lập tức, nàng buông cây roi vàng trong tay, giơ chưởng đánh vào trước ngực chàng. Trân Châu Hồ Ly liền buông nàng ra, bay ngang về phía sau, nhưng ngoài miệng vẫn liến thoắng: “Định mưu sát thân phu hả? Nương tử nhẫn tâm quá!” Hiên Viên Cẩm nhặt roi lên, lạnh lùng “hừ” một tiếng đáp: “Hôm nay nhất định phải bắt được ngươi, nếu không ta sẽ không làm chức bổ đầu của bộ Hình nữa!” Bổ đầu đã nói th, các bổ dịch nào dám không tận lực. Mọi người lăm lăm binh khí trong tay, vây Trân Châu Hồ Ly và bốn tỳ nữ thành vòng trong vòng ngoài, bên ngoài cùng còn giương sẵn cung tên. “Nếu ngươi chống trả, ta sẽ bắn chết ngay lập tức.” Hiên Viên Cẩm lạnh lùng nói. Một tỳ nữ áo xanh tiến lên phía trước nói: “Ngươi nói công tử nhà ta là đạo tặc hái hoa, vậy ngươi có chứng cứ gì không?” Hiên Viên Cẩm giơ tay lên một cái, hai viên bổ dịch liền dẫn một cô gái đi vào. “Liễu cô nương, cô xem đây có phải là tên ác đồ đã thất lễ với cô hôm đó không?” Liễu cô nương tuy dáng vẻ xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không sánh được với bốn tỳ nữ kia. Nàng ta mặc một chiếc váy xếp nếp sặc sỡ, mái tóc dài búi cao, trên đầu cài chiếc trâm vòng, cổ tay đeo vòng ngọc, trang điểm cực kỳ lòe loẹt. Vừa trông thấy Trân Châu Hồ Ly, nàng ta liền chạy lên mấy bước, khẽ nói: “Đúng… đúng là chàng. Mong Hiên Viên bổ đầu làm chủ cho dân nữ.” Hiên Viên Cẩm cười lạnh lùng nói: “Nghe rõ chưa? Người đâu, bắt lấy, giải về bộ Hình!” Liễu cô nương vừa nghe thấy thế, liền tiến lên tóm vạt áo Hiên Viên Cẩm, “Hiên Viên bổ đầu, cô đừng bắt chàng, chỉ cần làm chủ cho nô gia được lấy chàng… là xong!” Mọi người đều ngạc nhiên. Hiên Viên Cẩm cũng tròn mắt không hiểu. “Cô… muốn cưới hắn sao?” Hiên Viên Cẩm hỏi với vẻ không thể tin được, “Hắn đã lăng nhục cô, vậy mà cô vẫn muốn lấy hắn sao?” Liễu cô nương cúi đầu mân mê góc áo, e thẹn gật đầu. “Kẻ ác thì phải gặp quả báo, Liễu cô nương, nếu hắn đã mạo phạm cô, không phải cô cứ nói muốn lấy hắn là có thể miễn tội cho hắn được. Bắt lấy!” “Đừng!” Liễu cô nương mặt mày thất sắc, nói: “Chàng không mạo phạm ta, đều là do ta bịa ra thôi.” “Không mạo phạm ư?” Hiên Viên Cẩm nheo mắt nhìn Liễu cô nương, nhận ra dù nàng ta đang nói chuyên với mình, nhưng ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi Trân Châu Hồ Ly, đáy mắt toát ra thứ ánh sáng rực rỡ, cực kỳ… cuồng si. Giây phút đó, Hiên Viên Cẩm chợt hiểu ra mình đã bị vị Liễu cô nương này lợi dụng. Chẳng lẽ khi trước nàng ta khóc lóc kêu trời kêu đất, đòi sống đòi chết, chỉ là vì muốn nhờ nàng tìm giúp người này, rồi lại giúp nàng ta lấy được hắn? Làm bổ đầu đã lâu, đây là lần đầu tiên Hiên Viên Cẩm gặp phải chuyện thế này. Không ngờ nàng lại bị lừa gạt bởi nước mắt của Liễu cô nương, hoàn toàn không nhận ra cô ta kỳ thực chỉ là một kẻ mê trai. “Bổ đầu đại nhân anh hùng, vô định, cương trực, thẳng thắn ơi, ngài còn muốn bắt nữa không, không bắt thì chúng ta đi đây!” Một tỳ nữ áo xanh phì cười nói. Trân Châu Hồ Ly đứng đó như cây ngọc đón gió, khóe môi nở nụ cười khẽ. Trong mắt Hiên Viên Cẩm, nụ cười đó sao lại có vẻ chế nhạo thế nhỉ? Nàng cúi đầu chỉnh đốn lại quần áo, mềm mỏng cười nói: “Muốn đi sao? Món nợ vừa rồi giữa chúng ta vẫn còn chưa tính kia mà! Ngươi tưởng ai cũng có thể chòng ghẹo bản bổ đầu sao?” “Ồ, chẳng hay Hiên Viên bổ đầu muốn bắt ta đến đại lao bộ Hình vì tội gì?” Trân Châu Hồ Ly cười khúc khích hỏi. Xem tình hình này, đương nhiên là không thể bắt hắn được nữa. Hiên Viên Cẩm chỉ đành tức giận hầm hầm dẫn đám bổ dịch bỏ đi, trước khi đi còn nghiến răng buông một câu: “Con hồ ly chết tiệt, bản bổ đầu sẽ không tha cho ngươi đâu.” Có trời mới biết, nàng đã nghiến răng nghiến lợi đến mức nào khi nói ra câu đó!