[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 193 : Nước thơm

Ngày đăng: 05:57 16/09/19

Hồ Ly rất hứng thú với những lời thì thầm của hai người bọn ta, huynh ấy dường như cũng rất không ưa bộ dạng kiêu căng của sói ác Lục, cũng không ngăn cản, chỉ dặn bọn ta cẩn thận một chút. Ta bỏ ra không ít bạc, lặng lẽ thuê một người bên ngoài lấy cho ít nước rửa chân, lại sai bọn họ cho thêm ít hương liệu vào nước, làm cho sói ác Lục một thùng “nước tắm thơm”. Hương liệu cho vào có cả phân trâu, phân gà, nước đái ngựa… Để che mùi, còn rắc cánh hoa lên trên. Sau cùng, ta bịt mũi bưng “nước thơm” lên nóc căn phòng của sói ác Lục. Gỡ một mảnh ngói ra, ta cúi xuống nhìn vào trong phòng, thấy hắn đang ngồi trên giường đả tọa vận nội lực, dường như muốn ép bột Ngưng Cơ trong cơ thể ra. Trong phòng ánh đèn lu mờ, nhưng chỗ sói ác Lục ngồi không biết vì sao lại khiến người khác cảm thấy rất sáng. Có lẽ là bởi hắn vô cùng lóa mắt. Tuy hắn không thể động đậy, nhưng bên song cửa sổ khép hờ có gió thổi vào, khiến tà áo sang trọng trên người hắn tung bay, cảm giác có đến mấy phần xuất trần phiêu dật. Ta khẽ thở dài một tiếng, tiếc cho bộ quần áo sang trọng hắn đang mặc trên người. Bịt mũi lại, ta từ từ nghiêng thùng, dội thẳng lên đỉnh đầu sói ác Lục. Sói ác Lục hoàn toàn không thể động đậy, cho nên bị ta dội trúng hoàn toàn. Ta không nỡ rời khỏi đó ngay, vứt thùng qua một bên, nằm bò trên nóc nhà, ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của hắn. Ái chà, hai chữ thê thảm cũng chưa tả xiết. Trên đỉnh đầu một bãi phân trâu, khóe môi dính tí phân gà, trên tà áo đen lại còn rắc đầy những cánh hoa, bộ dạng như thế, diễm lệ vô cùng, đương nhiên cũng thối vô cùng. Ta gắng sức bịt miệng nhịn cười, mới không bật ra thành tiếng. Sói ác Lục hiển nhiên ngẩn người, dường như hoàn toàn không ngờ từ trên trời sẽ dội xuống “nước thơm”, cho dù hắn có trấn tĩnh đến đâu, thì cũng phải ngẩn ra mất một chốc mới phản ứng lại được, gắng sức ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Ta trốn trong chỗ tối, huống hồ, khoảng trống nhỏ bé từ một mảnh ngói bị gỡ ra, hắn đương nhiên không thấy ta được. Thế nhưng, ta vẫn có thể cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén của hắn, dường như đã xuyên qua mái nhà, rọi lên người ta. Ta giật mình, không ngờ hắn đã có thể ngẩng đầu lên, xem ra, chẳng bao lâu nữa, bột Ngưng Cơ trên người hắn sẽ được giải. Ta vốn định nhìn thêm một lúc nữa, nhưng chỉ e khi cử động được hắn lại tìm ta tính sổ, thế là ta quyết định bỏ đi. Trước khi đi, ta huýt sáo mừng trước nỗi đau của kẻ khác, không quên mỉm cười giả giọng bà lão khàn khàn nói: “Nước thơm từ trên trời giáng xuống, hương hoa thơm ngát, mong chàng hưởng dụng cho nhiều, thứ này cực kỳ mê hồn đấy. Công tử, lão thân cáo từ, cậu cứ từ từ hưởng thụ nhé!” Sau đó ta phủi tay, chậm rãi tung mình rời khỏi nóc nhà. Ta đoán đêm ưng sói ác Lục sẽ phải tắm đến tróc cả da, vừa nghĩ đến bộ dạng thảm hại ban nãy của hắn, ta liền vui đến mức không kiềm chế được. Hồ Ly và A Cẩm ở bên ngoài Hồng Tụ lầu đợi ta, trông thấy ta đi ra, Hồ Ly chau mày nói: “Đi thôi, muội cũng đã trút giận xong rồi, không được trêu chọc người ta thêm nữa.” “Hắn suýt thì lấy mạng muội, còn suýt nữa hại muội mất hết tiếng tăm, đối phó với hắn như vậy là dễ dàng cho hắn lắm rồi.” Ta chau mày nói. “Muội muội nói phải lắm, đối với loại người này không thể nhẹ tay được.” A Cẩm chớp mắt cười nói. Hồ Ly nhìn A Cẩm, lại nhìn ta, lắc đầu bó tay, nói với ta: “Muội có biết thân phận của hắn không?” Ta lắc đầu nói: “Đêm nay muội mới chạm trán hắn, còn chưa kịp điều tra.” Sau khi về đến khách điếm, Hồ Ly liền sai người đi dò la tung tích của sói ác Lục.