[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 50 : Dây dưa
Ngày đăng: 05:55 16/09/19
Hoa Trứ Vũ cuộn mình trên tấm thảm dưới chân giường, việc bị cổ trùng tra tấn làm nàng đau đớn muốn ngất đi, nhưng sự đau đớn đó lại khiến nàng luôn cảm thấy tỉnh táo, sự tỉnh táo lại khiến nàng cảm nhận rõ ràng sự đau đớn từ hai tầng tra tấn.
Nàng cảm thấy mình như một con cá bị vớt ra ngoài nước, khó nhọc thở từng hơi. Lại có phần giống như một con thú nhỏ lọt vào trong bẫy, bị miếng bẫy kẹp chặt vào chân…… Không đúng, là kẹp lấy toàn thân, chỗ nào cũng đau đớn.
Nhưng nàng không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng thật sự nàng không chịu nổi nữa……
Hoa Trứ Vũ đột ngột vươn tay đấm vào chiếc chân giường bên cạnh, chỉ nghe một tiếng vang lớn, chiếc giường làm từ gỗ lim tốt nhất kêu rầm một tiếng, đổ nghiêng xuống đất. Chiếc gối bằng ngọc trên giường cũng rơi xuống vỡ tan.
Bình phong ở cách đó không xa đã bị chưởng lực của nàng làm ảnh hưởng, lung lay vài cái rồi cũng đổ xuống mặt đất.
Nàng lại ra tay, chỉ nghe thấy những tiếng vang ầm ầm, thêm một cái chớp mắt, đến khi nhìn lại, trại của Tiêu Dận đã trở thành một đống đổ nát, không còn một thứ gì lành lặn, tất nhiên có thể ngoại trừ Tiêu Dận ra.
Hoa Trứ Vũ thở hồng hộc nhìn về phía Tiêu Dận, vô cảm nhìn hắn, ánh mắt vì bị tra tấn mà nổi sóng mãnh liệt, tỏa ra ánh sáng sắc bén, đẹp tới kinh tâm động phách.
Đột nhiên nàng nhếch môi lên khẽ cười, nụ cười đầy uể oải nhưng cũng đủ lạnh thấu xương.
“Thái Tử điện hạ, xem như nể mặt Đan Hoằng đã giúp ngài một chuyện lớn như vậy, mời ngài đi ra ngoài!” Nàng chậm rãi nói.
Tiêu Dận ngồi trên ghế, vẫn không hề rời mắt khỏi nàng.
Nàng như vậy khiến hắn rất đau lòng, càng khiến hắn không thể rời đi.
Hắn đứng dậy rời khỏi ghế, phức tạp nhìn Hoa Trứ Vũ, hắn nhìn cổ tay trắng muốt của nàng đầy những vết răng dính máu.
Thật sự, hắn không thể nói ra cảm giác của mình lúc này.
Hắn cũng không biết Tương Tư Cổ lại lợi hại đến mức này, hắn biết nàng rất mạnh mẽ, cứ nghĩ nàng có thể chịu đựng được, nhưng mà…… nàng lại đau đớn đến như vậy.
Tiêu Dận lấy ra một viên thuốc màu đen trong áo, ngửa đầu nuốt xuống.
Hắn biết, chỉ cần ăn thuốc giải vào, cùng nàng triền miên một đêm sẽ giải được sự thống khổ của nàng, nhưng cũng tự phá hỏng mưu kế của mình tối nay. Bởi vì, thuốc giải của Tương Tư Cổ không phải ai cũng có, trừ người hạ độc.
Nhưng bây giờ, hắn đành phải làm như vậy.
Bên ngoài trại đã vang lên những tiếng chém giết dậy trời, hắn biết, Dạ Địch cha của Dạ Phi đã dẫn theo cấm vệ quân tạo phản, Dạ Địch mưu mô khó lường, lần này Dạ gia bọn họ bị hãm hại như vậy, sao ông ta có thể cam lòng giơ tay chịu trói.
Những tiếng động đó càng lúc càng tới gần trại của hắn, trong giây phút đó, hắn lại chỉ ngồi bất động trên ghế, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nhìn về phía Hoa Trứ Vũ không rời.
Hắn đang đợi.
Đợi đến khi thuốc giải có tác dụng, lúc đó hắn mới đứng dậy cởi quần áo bên ngoài xuống, từ từ đi về phía Hoa Trứ Vũ.
Hơi thở đầy nam tính, từng chút, từng chút một, chậm rãi tiến gần đến chỗ Hoa Trứ Vũ.
Mãi đến khi đến gần sát bên nàng, hắn đưa tay ôm ngực trái, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói một tràng dài, đó là ngôn ngữ Hoa Trứ Vũ nghe không hiểu. Trong tiếng chém giết ngập trời, giọng nói này lại có phần dịu dàng, ôn nhu khiến người ta khó mà chống đỡ.
Là lời hứa, cũng lại giống như lời thề.
“Ngươi cút ngay, cút ngay! Tiêu Dận, ngươi còn bước tới đây, ta sẽ thiến ngươi!” Hoa Trứ Vũ khàn khàn nói, nàng không biết, ngay cả lời nói của nàng cũng đầy trầm khàn, mị hoặc, mềm mại, cho dù là cây đàn tốt nhất thế gian cũng không tấu ra được thanh âm mê người đến thế.
“Tùy cô, nhưng cô có thể đợi tới ngày mai hãy thiến!” Hắn nói xong, cả người đã cúi xuống, ngón tay thon dài xoa vào hai gò má trắng nõn của nàng, lại vuốt ve cổ nàng, khiêu khích xương quai xanh tinh tế của nàng.
Hơi thở nam tính của hắn, sự khiêu khích của hắn, không nghi ngờ gì chính là liều thuốc dẫn khiến ngọn lửa trong cơ thể nàng bùng cháy lên một lần nữa, đầu nàng “Ong” lên một tiếng, dường như mọi ý thức bắt đầu rời khỏi cơ thể Hoa Trứ Vũ.
Nàng ngửa đầu, vệt son môi lướt qua làn da mát lạnh của hắn, khiến con cá nhỏ là nàng như nhìn thấy dòng nước chảy róc rách.
Nàng run rẩy cắn hắn, cắn vào chiếc cằm tinh tế như một tác phẩm điêu khắc.
Nàng thật ngây ngô, cũng không biết làm thế nào để giải tỏa sự đau đớn, khó chịu trong người.
Nhưng sự ngây ngô của nàng lại mang theo một lực hấp dẫn trí mạng.
Nàng như vậy khiến toàn thân Tiêu Dận bốc hỏa, khiến hắn cảm giác mình cũng bị trúng mị dược vậy.
Hắn xoay người đè ngã nàng lún xuống mặt đất, dùng hết sức hôn xuống, giống như cuồng phong tàn phá những gì tốt đẹp nhất của nàng, hôn nàng đến không thở nổi, hôn tới mức nàng liên tục rên rỉ.
Có thứ gì đó đâm vào lưng Hoa Trứ Vũ, khiến ý thức nàng tỉnh táo trở lại, khiến nàng biết có một người đang đè lên cơ thể mình.
Sự sỉ nhục và phẫn nộ theo từng lỗ chân lông thoát ra ngoài, tạm thời áp chế cảm giác đau khổ do cổ trùng tra tấn.
“Cút! Tiêu Dận tên cầm thú này, ngươi cút ngay.” Nàng hét lên, rút cây trâm trên đầu xuống, hung hăng đâm vào sau lưng Tiêu Dận. Tiêu Dận cung không kịp né tránh, một kích đâm trúng, trên cây trâm nhuốm đầy máu.
Dường như Tiêu Dận không cảm nhận được sự đau đớn, hắn nheo mắt lại, gằn giọng cười: “Thế nào, khiêu khích phu quân của mình, cô nhất định phải chịu trách nhiệm với ta!”
“Ngươi là phu quân của ta bao giờ?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười.
“Ngay lúc này, ta quyết định sẽ lấy cô, từ nay chúng ta chính là phu thê!” Tiêu Dận trầm giọng nói.
“Nực cười, ngươi muốn lấy ta, thì ta phải gả cho ngươi sao?” Hoa Trứ Vũ cười lạnh, “Ngươi mau đứng lên, nếu không, cây trâm này của ta sẽ cắt đứt động mạch của ngươi.”
Tiêu Dận cong môi, thản nhiên cười nói: “Giống như đêm đó đối phó với Đạt Kì, đúng không?”
Thì ra, hắn đã biết người đối phó với Đạt Kì đêm đó là nàng.
“Nếu đã biết, sao còn không lui ra.” Hoa Trứ Vũ không hề lưu tình, giơ cây trâm trong tay lên……
Tiêu Dận đột nhiên có cảm giác sợ hãi, ánh mắt dán chặt vào ngực Hoa Trứ Vũ, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Giống như kinh hãi, sững sờ, lại như nghi ngờ……
“Sao cô lại có thứ này?”
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới thấy rõ, thứ trong tay hắn là một món trang sức đeo trước ngực nàng.
Đây là di vật duy nhất Cẩm Sắc để lại, là một vật màu trắng, không phải vàng, bạc cũng không phải ngọc, không biết là làm từ chất liệu gì mà rất thô ráp. Cũng không có hình dạng cụ thể, trên bề mặt hình như có hai chữ gì đó, những đã bị bào mòn không nhìn rõ là chữ gì.
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó, Cẩm Sắc đã đeo thứ này lên cổ nàng như thế nào. Còn nói với nàng, đây là thứ cô ấy đeo từ nhỏ, cũng là tín vật đoàn tụ với người thân. Cô ấy nói tâm nguyện lớn nhất của cô ấy trong cuộc đời này chính là được đoàn tụ với người nhà, cầu xin nàng giúp cô ấy hoàn thành.
Cẩm Sắc đã quyết định chết thay nàng, đó cũng là những lời cuối cùng của cô ấy.
“Đây là đồ của ta, ta đã luôn mang nó bên người từ nhỏ tới nay!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi gằn từng tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.
“Của cô?” Tiêu Dận từ từ rời khỏi người nàng.
Gương mặt tuấn mỹ chập chờn lay động dưới ánh nến, một gương mặt với đủ loại sắc thái.