[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 66 : Cánh quạt mở ra, mây đen che kín
Ngày đăng: 05:55 16/09/19
Tên nô bộc đứng trước cửa thông báo hai lần, một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng người trả lời nên mới nghi ngờ đẩy cửa ra, khi vừa nhìn thấy tình huống bên trong liền không kiềm chế nổi hô vang thành tiếng.
Đến lúc này, Hoa Trứ Vũ có muốn cũng không thể rời đi, nếu nàng đi ra ngoài lúc này chắc chắn sẽ bị phát hiện, huống hồ nàng cũng không định rời đi, nàng rất muốn nhìn xem, chuyện này có quan hệ gì với Cơ Phượng Ly hay không.
Trên yến hội, nàng thấy Lưu Mặc nhìn về những vách tường đổ nát bên trong Hoa phủ, từ ánh mắt thê lương của hắn có thể nhận ra hắn có quen biết với phụ thân, vì vậy nàng mới chạy tới đây tìm hiểu. Nhưng còn Cơ Phượng Ly thì sao, hắn vì chuyện gì mà tới đây?
Lúc này, Hoa Trứ Vũ thu liễm hơi thở, trốn phía trên chạc cây không hề nhúc nhích, những cành cây sum suê, rậm rạp kia cũng góp phần che kín chỗ ẩn thân của nàng.
Chỉ một lát sau, hành lang phía trước vang lên một loạt tiếng bước chân, có mấy bóng người băng băng lướt qua ánh trăng vội vã đi tới nơi này. Người dẫn đầu đúng là đương triều Tả tướng Cơ Phượng Ly, vẫn chiếc trường sam kia phiêu lãng bay theo làn gió, mang theo cả vẻ mị hoặc khó nói nên lời. Theo sau hắn có dăm ba thị vệ, trong đó có một người đàn ông dáng người vạm vỡ, Hoa Trứ Vũ nhận ra người này chính là người đêm đó dùng mấy nén bạc thử võ công của nàng, một trong những thuộc hạ tâm phúc của Cơ Phượng Ly — Đồng Thủ.
Hoa Trứ Vũ biết võ công người này rất cao, nàng ẩn nấp ngay trên đầu hắn nên càng không dám khinh thường.
Trong thư phòng Lưu Mặc lúc này có rất đông người, toàn bộ nến bên trong đã được thắp lên, còn có tiếng khóc đứt quãng từ trong phòng truyền ra rất thê thảm. Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, trên môi khẽ nở nụ cười lạnh.
“Chúng ta đến trễ rồi!” Cơ Phượng Ly nghe thấy tiếng khóc liền dừng bước, vỗ nhẹ chiết phiến trong lòng bàn tay, tiếc nuối nói.
“Tướng gia, bên trong đầy mùi máu tanh, ngài nên ở ngoài này, để thuộc hạ vào trong nhìn xem!” Đồng Thủ thấp giọng nói, nói xong liền bước nhanh vào trong phòng.
Đêm càng lúc càng khuya, ánh trăng liên tục rót xuống đổ đầy ánh sáng rực rỡ.
Cơ Phượng Ly chắp tay phía sau lưng, cách gốc cây đại thụ Hoa Trứ Vũ ẩn mình không xa, thân ảnh tao nhã đổ thành một chiếc bóng cao lớn. Lúc này, thuộc hạ có võ công cao nhất bên cạnh hắn là Đồng Thủ đang ở phòng trong, đôi tay Hoa Trứ Vũ run lên không thể kiềm chế được. Mỗi lần nhìn thấy Cơ Phượng Ly, nàng luôn cảm thấy khí huyết sôi trào, không thể kìm nén được.
Dù sao, thân phận hiện tại của nàng chính là Ngân diện Tu la, trên người đã mang tội danh tạo phản, có thêm tội ám sát Tả tướng, thì cũng không đáng là bao.
Nghĩ đến đây, trường kiếm trong tay Hoa Trứ Vũ giống như cảm nhận được tâm tình của nàng, phát ra một tiếng vù vù, Hoa Trứ Vũ thả lỏng người nhảy xuống, kiếm quang sắc bén bay từ trên xuống dưới, đâm về phía Cơ Phượng Ly.
Một kiếm này bất ngờ khiến người ta khó phòng, lại còn tập kích từ trên xuống với tốc độ rất nhanh. Mà trong tay Cơ Phượng Ly cũng không mang theo vũ khí gì, nếu hắn được người đời nhận định là không có võ công, tất nhiên sẽ không thể mang theo vũ khí. Nếu không, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng Hoa Trứ Vũ đã tính sai rồi, Cơ Phượng Ly không chỉ có vũ khí, hơn nữa, thứ đó còn luôn nằm trong tay hắn.
Ánh lửa điện lóe lên, cùng với một tiếng “xoát” nhỏ, chiết phiến trong tay Cơ Phượng Ly đột ngột mở ra, giống như đóa hoa quỳnh đột ngột nở rộ trong đêm – trong một khoảnh khác, như có hương thơm phả vào mặt.
Mà trên cánh quạt thuần một màu trắng kia, họa tiết trang trí ngẫu nhiên chính là những đóa quỳnh hoa như mộng như ảo, mang theo vẻ kiều diễm và mị hoặc khó nói nên lời.
Kiếm của Hoa Trứ Vũ đâm vào bề mặt chiết phiến, trường kiếm cong lên, không thể đi sâu được hơn nữa. Hoa Trứ Vũ biến chiêu dồn thêm sức lực, thế kiếm còn nhanh hơn trước, chiếc áo choàng màu trắng bị chân khí dồn nén, phần phật bay lên trong màn đêm, chiếc mặt nạ màu bạc che trên mặt tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, thật giống như thị huyết Tu la.
Thân hình nàng thay đổi trong chớp mắt, cả người giống như một đám mây trắng bay tới, còn có không ít lôi đình thiểm điện (sấm vang chớp giật) liên tục lóe lên, đánh về phía Cơ Phượng Ly. Chiết phiến trong tay Cơ Phượng Ly, khi gập lại thì trở thành một thanh đoản kiếm, khi mở ra lại giống như một tấm khiên dễ dàng ngăn cảm kiếm chiêu của Hoa Trứ Vũ.
Hai người tới tới lui lui, trong nháy mắt đã trao đổi được hơn năm mươi chiêu. Đồng Thủ nghe thấy tiếng gió, đã sớm chạy ra bên ngoài, tìm ra sơ hở, ánh đao lấp lánh trong tay đâm về phía Hoa Trứ Vũ.
“Dừng tay!” Cơ Phượng Ly quát lạnh một tiếng.
Hoa Trứ Vũ biết Đồng Thủ đã xuất hiện, còn có thêm một Cơ Phượng Ly nàng không có cơ hội đắc thủ, trong chớp mắt đã nhảy lên chạc cây, rồi như làn khói nhẹ rơi về phía mái hiên, thoáng chốc đã biến mất trong màn đêm.
Có thể nói đêm nay nàng có thu hoạch, nàng đã biết được vũ khí trong tay Cơ Phượng Ly là một thanh chiết phiến.
Đồng Thủ định đuổi theo thì bị Cơ Phượng Ly ngăn lại: “Để hắn đi đi! Ngươi không phải là đối thủ của hắn!”
“Tướng gia…… Ngài không sao chứ!?” Đồng Thủ khàn giọng hỏi, người có thể ép tướng gia ra tay, đây là lần đầu tiên.
Cơ Phượng Ly nổi bật đứng trong gió, bộ quần áo trắng dập dềnh như nước tỏa sáng dưới ánh trăng, khiến thân ảnh hắn thêm phần mông lung. Chiết phiến trong tay hắn khẽ lay động, trên khóe môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Sự sắc lạnh khi giao đấu vừa này đã hoàn toàn biến mất, thứ còn lại chính là một quý công tử nho nhã. Đôi mắt đen thâm trầm của hắn nheo lại, nhìn lên vầng trăng tròn trong đêm kia.
Lúc Hoa Trứ Vũ trở lại hoàng cung đã qua canh bốn, trời vẫn còn chưa sáng, nàng cởi áo ngoài ra, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Nhưng không cách nào ngủ được.
Nàng không nghĩ ra được, là ai, là ai đã giết chết Lưu Mặc, mà tốc độ còn nhanh như thế!
Nàng bỏ khối lụa trắng Lưu Mặc đưa cho nàng ra xem, nội dung bên trong ngoài tên những người tâm phúc của phụ thân tiềm phục trong Hổ quân, còn có vài tên ‘ám kì’ trong cung. Sau khi nàng xem xong, liền âm thầm khắc tên những người này trong lòng, rồi đem đốt tấm lụa kia dưới ánh nến.
Nàng không ngờ, phụ thân cũng cài ‘ám kì’ trong cung. Cứ nghĩ phụ thân là một người ngu trung, không có tâm cơ, thì nàng đã sai rồi. Cứ trằn trọc như vậy, một lát sau đã tới canh năm, Hoa Trứ Vũ đứng lên chải đầu, rửa mặt, rồi đến bên ngoài tẩm điện Hoàng Phủ Vô Song.
Chỉ một lát sau đã nhìn thấy Cát Tường cầm phất trần rời khỏi phòng, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ chỉ mỉm cười nói: “Nguyên Bảo, điện hạ cho gọi ngươi vào hầu!”
Hoa Trứ Vũ đáp lời, rồi vén rèm đi vào trong.
Sắc trời vẫn còn sớm, ánh mặt trời rất nhạt, trong phòng vô cùng mát mẻ. Nàng đi vòng qua cửu khúc bình phong quý giá, chậm rãi đi vào phòng ngủ của Hoàng Phủ Vô Song, chiếc màn che trên giương treo cao, nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Vô Song đâu.
“Là Tiểu Bảo Nhi sao? Bản điện hạ ở trong này!” Một giọng thiếu niên khàn đục truyền ra từ cánh cửa bên phải.
Hoa Trứ Vũ ngừng bước, nàng biết căn phòng bên phải là nơi Hoàng Phủ Vô Song tắm rửa, nàng chưa bao giờ vào đó. Trước đây, Hoàng Phủ Vô Song luôn cảnh giác với nàng, những việc này chưa bao giờ để nàng hầu hạ qua. Bây giờ hắn muốn nàng vào đó, liệu có phải hắn đã tín nhiệm nàng, nếu đúng vậy thì đây chính là chuyện tốt.
Hoa Trứ Vũ do dự một lát, rồi mới chậm rãi đi tới phòng tắm.
Chính giữa căn phòng là một bể nước trong suốt, ở vách tường phía nam có một chiếc cửa sổ nhỏ, ánh sáng mặt trời đi theo cửa sổ vào trong, khiến nước trong bể lấp lánh như vẩy cá.
Bên thành bể có một người đang đứng. Hoa Trứ Vũ cúi đầu không nhìn thẳng, đi đến bên thành bể, nói: “Điện hạ, không biết ngài gọi Nguyên Bảo đến có chuyện gì?”
Ánh mắt trong suốt quét một vòng, nhưng không thấy một cung nữ hay thái giám nào khác hầu hạ, trong lòng nàng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, giọng nói lười nhác của Hoàng Phủ Vô Song truyền qua làn nước đầy thỏa mãn: “Tiểu Bảo Nhi, sao hôm nay lại ngu ngốc như vậy, bản điện hạ gọi ngươi đến đây, đương nhiên là muốn ngươi hầu hạ bản điện hạ tắm rửa, ngươi nghĩ là có chuyện gì?”
Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vô Song, nói: “Vâng!”
Người đứng bên thành bể, đưa lưng về phía nàng, chính là Hoàng Phủ Vô Song không một mảnh vải che thân.
Hoa Trứ Vũ vẫn nghĩ Hoàng Phủ Vô Song chỉ là một tên tiểu hài tử, nhưng đúng lúc này, nàng lại bác bỏ suy nghĩ của mình. Thân hình gầy yếu trước mắt, nhìn kỹ cũng rất có nét.
Có đôi khi, ánh mặt trời cũng là một thứ kỳ diệu, khi chiếu trên cơ thể gầy yếu của hắn khiến da thịt trắng nõn lấp lánh như thủy tinh, tỏa ra thứ ánh sáng động lòng người.
Ánh mặt trời hôn lên đầu vai hắn, những đường cong trên đầu vai mềm dẻo mà lưu loát, khi ánh mặt trời hôn lên tấm lưng hắn, tấm lưng không có lấy một vết sẹo lồi, trơn nhẵn như lụa. Không thể không thừa nhận, bức tranh tắm rửa này cũng rất đẹp mắt, Hoa Trứ Vũ cụp mắt xuống, thản nhiên đi ra phía sau Hoàng Phủ Vô Song, nhúng tay xuống nước.
Nàng lấy một chiếc khăn gấm trên giá áo xuống, bắt đầu lau chùi cho Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song quay đầu, mái tóc đen ướt sũng vốn đang buộc chặt phía sau, lúc này có phần lỏng ra, có vài sợi tóc rơi xuống, dán vào hai gò má hắn. Tôn lên vẻ mặt có phần trẻ con, trên khóe môi còn sót lại mấy giọt nước lấp lánh, ánh mắt màu đen sâu thẳm, lúc này bị hơi nước che phủ ngạo nghễ nhìn về phía nàng.
Tiểu sát tinh này, lúc tỉnh táo thì đúng là ma quỷ, nhưng khi mới ngủ dậy hay khi xuất thần, còn có lúc đang tắm rửa như bây giờ, lại có vẻ thuần khiết giống như thiên thần.
Có phải, trong cơ thể con người luôn có hai linh hồn, một linh hồn ma quỷ, một linh hồn thiên thần?
Bỗng nhiên Hoàng Phủ Vô Song mở to mắt, kỳ quái hỏi nàng, “Tiểu Bảo Nhi, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy!”
Hoa Trứ Vũ cũng cảm giác được hai má nóng lên, trên mặt có phần lúng túng, vội nheo mắt cười nói: “Chắc tại trời nóng quá!” Chiếc khăn gấm chậm rãi lau dọc sống lưng Hoàng Phủ Vô Song, thầm nghĩ, hắn ở trần còn không sợ sao nàng phải xấu hổ thay hắn?
Hoàng Phủ Vô Song đã quen được người khác hầu hạ, thân thể này, cũng không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy, nên cũng không có cảm giác gì. Tuy hắn không biết sao Hoa Trứ Vũ lại đỏ mặt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, khuôn mặt mê người này thật khiến hắn muốn hôn một cái, thử cảm nhận tư vị mất hồn như thế nào.
Ý nghĩ vừa nảy lên, cả người Hoàng Phủ Vô Song đã run bần bật, vội vàng tự phỉ nhổ mình. Hắn làm sao vậy, tại sao lại có ý nghĩ không an phận với một tên thái giám. Hay là tới tuổi này, đã bắt đầu hoài xuân rồi?
“Tiểu Bảo Nhi, màn múa kiếm của ngươi hôm qua thật sự rất đẹp, ngươi không thấy ánh mắt những người kia mở to cỡ nào đâu. Mà điệu múa kiếm này, ngươi học từ đâu vậy?” Hoàng Phủ Vô Song tự mình chuyển đề tài.
“Từ nhỏ nô tài đã lang bạt tứ phương, đi tới chỗ nào, đều học mót ở đó một chút, cái gì cũng chỉ biết một chút, nên không có gì quá tinh thông, có thể vì những người kia chưa từng được nhìn thấy nên cảm thấy hứng thú, chứ người khác múa có khi còn đẹp hơn nô tài nhiều.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
“Sau này, lúc nào chỉ có ta với ngươi ở cũng một chỗ ngươi không cần tự xưng là nô tài, bản điện hạ biết người tài như người phải làm thân nô tài là chuyện vô cùng uất ức. Ngươi bị tịnh thân cũng là lỗi của ta. Bản điện hạ hứa với ngươi, nếu có một ngày đăng cơ làm hoàng đế, tuyệt đối không bao giờ bạc đãi ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song đứng lên rời khỏi bể tắm, lấy một chiếc khăn trắng vây quanh mình, chậm rãi đi ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ cũng không vì lời hứa hẹn của hắn, chỉ bình tĩnh đi theo hắn ra ngoài.
“Lát nữa bản điện hạ sẽ đi gặp phụ hoàng, ngươi giúp ta chọn một bộ quần áo đi!” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày nói.
Hoa Trứ Vũ đành phải đi tới tủ quần áo chọn lựa giúp hắn, rồi hỏi: “Bộ này được không?”
“Màu đen ấy hả?” Hoàng Phủ Vô Song chau mày.
Hoa Trứ Vũ cười nói: “Điện hạ mặc vào thử xem!”
Hoàng Phủ Vô Song mặc quần áo áo, Hoa Trứ Vũ còn giúp hắn thắt lưng, sau đó lui về phía sau đánh giá. Dáng người trẻ trung, màu da như ngọc, rất hợp với bộ y phục màu đen màu đen khảm kim tuyến, không quá đơn điệu nhàm chán, còn bộc lộ vẻ tôn quý của hắn, nhìn trông có vẻ trưởng thành hơn một chút.
Hoàng Phủ Vô Song soi mình trước gương cũng cảm thấy hài lòng, lúc này hắn mới rời tẩm điện tới gặp hoàng đế. Lúc đi, còn không quên nói chuyện đã đồng ý với Hoa Trứ Vũ.
Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Vô Song đã trở về, gương mặt tuấn mỹ âm trầm như có mây đen bao phủ.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống, còn nghĩ hắn vì tâu với hoàng đệ việc mở Tư Thuyền ở Kinh Lăng bị trách mắng, nhưng không ngờ việc này đã được Hoàng Thượng ân chuẩn.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ vui mừng không thôi, tiểu sát tinh này cũng rất biết giữ lời. Nhưng nếu đã được ân chuẩn, sao hắn lại bực bội như vậy.
Hoa Trứ Vũ lén lút hỏi thăm Tiểu Phúc Tử đi cùng Hoàng Phủ Vô Song. Lúc này mới biết, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương đã thành niên, Thái Tử điện hạ cũng không còn nhỏ, nên Viêm Đế quyết định tháng sau sẽ tuyển phi cho hai vị hoàng tử này.
“Đây là chuyện tốt, sao điện hạ lại mất hứng?” Hoa Trứ Vũ lặng lẽ hỏi.
“Tâm tư của điện hạ ngươi còn không rõ sao, đáng tiếc là Ôn tiểu thư không tham gia dự tuyển.” Tiểu Phúc Tử khẽ nói.
“Vì sao, không phải các tiểu thư của quan viên trong triều và các quan địa phương từ ngũ phẩm trở lên chỉ cần đủ tuổi và chưa có hôn ước……” Hoa Trứ Vũ lời còn chưa nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. “Không lẽ Ôn tiểu thư đã đính hôn rồi sao?
“Không sai, nghe nói là mới nghị thân với Cơ tướng tháng trước.” Tiểu Phúc Tử cẩn thận nói.