[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 93 : Ngừng động tình
Ngày đăng: 05:55 16/09/19
Đối với những chuyện Cơ Phượng Ly phân phó, trước nay Lam Băng đều hoàn thành vô cùng hoàn mỹ. Đương nhiên, nhiệm vụ lần này cũng không ngoại lệ. Trong vòng năm ngày, hắn đã chọn ra được một cô nương trong số ngàn người ở các thanh lâu Vũ Đô. Lam Băng biết Tướng gia rất ghét những người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, nên trong Tướng phủ không có lấy một cơ thiếp. Không phải người hắn để ý, hắn sẽ không bao giờ muốn. Mà mắt chọn người của Tướng gia rất cao, ngay cả đệ nhất tài nữ Đế đô Ôn Uyển với Tam công chúa Hoàng Phủ Yên cũng chưa đủ lọt vào mắt hắn.
Cho nên, việc lựa chọn phụ nữ cho Tướng gia không thể sơ sài. Vì thế, tuy cô nương này không có sắc đẹp khuynh thành, nhưng cũng là một người nổi bật, xuất chúng.
Đêm lạnh như nước, mặt trăng mờ ảo khuất xa phía chân trời, cong cong như hàng lông mày mỹ nhân. Những ngôi sao lấp lánh đầy trời, giống như đôi mắt người đẹp quyến rũ, đa tình.
Trong căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, Cơ Phượng Ly đang ngồi trước bàn đọc sách, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lam Băng, “Tướng gia, người đã tới rồi! Ngài có muốn xem qua một chút không?”
Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn ra ngoài, thản nhiên hừ một tiếng.
Lam Băng mỉm cười lui ra ngoài, còn cô gái ôm đàn tỳ bà đứng sau hắn bước vào trong phòng. Quần áo màu vàng nhạt mềm mại thanh thoát như sương như khói tôn lên thân hình yểu điệu, làn da nõn nà, khí chất u buồn như hoa lan, nhưng lại đúng là một người đẹp hiếm có.
Nàng ta vừa bước vào phòng đã vội vàng thi lễ với Cơ Phượng Ly, chất giọng dịu dàng nói: “Nô tỳ A Nhụy bái kiến Tả tướng, không biết Tả tướng muốn nghe đàn hay xem múa?”
Cơ Phượng Ly buông quyển sách trên tay xuống, chậm rãi nhấc chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm lướt qua người cô nương kia, cất tiếng nói: “Ta không cần những thứ đó.” Hắn buông chén rượu, đứng lên đi về phía giường ngủ.
Cô nương kia ngẩn người, ban đầu cô cũng không biết khách hàng tối nay của mình là Tả tướng đại nhân, cô chỉ nghe tú bà nói đối phương đã bỏ ra rất nhiều bạc chuộc thân cho cô, nhưng chỉ cần cô bồi tiếp người ta một đêm. Cô cảm thấy rất vui mừng, cũng đã chuẩn bị sẵn vài khúc nhạc để lấy lòng đối phương. Nhưng cô không ngờ, đối phương chính là Tả tướng đại nhân.
Trong kinh thành có biết bao nhiêu vị quan tìm cách đưa phụ nữ vào trong Tướng phủ, có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư ở Vũ Đô muốn làm thị thiếp của Tướng gia, ngay cả trong Thanh lâu, có biết bao nhiêu cô nương mơ ước được trèo lên giường Tướng gia một lần. Vậy mà tối nay Tướng gia lại cho gọi nàng tới, nếu việc này lọt vào tai những người con gái khác ở Vũ Đô, không biết sẽ có bao nhiêu người thương tâm muốn chết. Trong lòng rất vui mừng, nhưng cô càng không ngờ Tả tướng đại nhân không muốn nghe đàn, cũng không muốn xem múa, chưa có gì dạo đầu đã trực tiếp ngồi xuống giường.
Cô là kỹ nữ bán nghệ không bán thân, nhưng sống ở một nơi Thanh lâu cũng không còn xa lạ gì với chuyện nam nữ, càng chưa thấy ai gọn gàng dứt khoát như Tướng gia. Điều này làm cho cô trở tay không kịp.
Cô nhìn Cơ Phượng Ly ngồi sát bên cửa sổ, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt giống như một đóa kỳ hoa nở rộ trong đêm. Cô đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông, trong đó cũng có không ít người tuấn mỹ, nhưng dung mạo tuyệt sắc tới ngần này thì cô chưa bao giờ nhìn thấy, càng nhìn, cô càng thấy khẩn trương khó thở.
Cô đặt chiếc đàn tỳ bà xuống đất, nhẹ nhàng đi như bay về phía trước. Đến gần giường, cô giật mình ngẩng đầu, si ngốc nhìn gương mặt trước mắt, chỉ trong một cái chớp mắt cũng đã đủ mê hoặc lòng người, khiến cô trầm luân trong đó.
Cơ Phượng Ly nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Cô còn đứng đó làm gì? Cởi quần áo đi!” Giọng nói ôn hòa như gió xuân, nhưng lại lạnh lẽo không có cảm xúc gì.
Cô khẽ đưa tay lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, bắt đầu tháo dây cởi áo, đầu tiên là chiếc váy lụa màu vàng, áo trong màu trắng, cuối cùng, trên người cô chỉ có một cái yếm đỏ, lẳng lặng đứng trước mặt Cơ Phượng Ly.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên cơ thể thiếu nữ trắng nõn như bạch ngọc, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực cao ngất, những đường cong xinh đẹp. Không thể phủ nhận, đây là một cơ thể vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt Cơ Phượng Ly nhàn nhạt lướt qua người cô, trong mắt hắn, không hề có chút dao động nào.
Đôi chân trần mềm mại đi tới áp sát vào người Cơ Phượng Ly. Cô ôm lấy Cơ Phượng Ly, nhẹ nhàng há miệng kéo thắt lưng trên người Cơ Phượng Ly xuống. Tuy cô rất căng thẳng, nhưng vẫn không quên những công phu tán tỉnh này. Thắt lưng rơi xuống, hai bên vạt áo của hắn cũng mở rộng sang hai bên, để lộ ra vòm ngực rắn chắc.
Trong mắt Cơ Phượng Ly thoáng hiện lên một tia sáng không biết tên, hắn lùi lại tựa người vào giường. Cô gái kia theo sát hắn như hình với bóng, cô cúi người chậm rãi hôn lên mắt cá chân hắn, rồi chứ thế nhích dần về phía trước.
Cơ Phượng Ly nửa nằm nửa tựa, cảm thụ đôi môi mềm mại kia hôn lướt qua đùi hắn, cảm giác mềm mại, ấm áp này khiến hắn nhớ đến môi của một người khác. Đôi môi đó còn mềm mại, ấm áp hơn nhiều đôi môi trước mắt hắn, giống hệt như một đóa hoa mùa xuân nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, đẩy máu vào miệng hắn. Ban đầu hắn còn nghĩ đó là thuốc, nhưng khi hắn vô tình nghe thấy người đó nói với người phụ nữ kia cho đứa trẻ uống máu, hắn mới chợt nhớ ra, lúc người đó rời đi, trong không khí vẫn còn một mùi hương nhàn nhạt, rõ ràng đó là mùi máu, là máu của người đó.
Người đó dùng máu của mình cứu hắn!
Cô gái kia hôn suốt một dọc vẫn không thấy Cơ Phượng Ly có phản ứng gì liền kinh ngạc ngước mắt nhìn Cơ Phượng Ly, lúc này cô mới nhận ra, đôi mắt kia rõ ràng đang nhìn cô rất chăm chú, nhưng lại không phải đang nhìn cô, hắn đang thông qua cô nhìn về một nơi rất xa. Ánh mắt cô trở nên buồn bã. Cô dùng hai chân mình chống vào chân Cơ Phượng Ly, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn hắn. Dùng tiếng nói ngây thơ ngọt ngào gọi hắn: “Tướng gia …”
Hắn cúi đầu nhìn người con gái trước mắt, nhưng trong đầu hắn lại chỉ có hình ảnh của người đó. Nhớ tới đêm hai người khỏa thân trước mắt nhau, khi hai người đang đấu tranh gay gắt thì cô gái kia đã tiếp tục cúi người, hôn lên ngực Cơ Phượng Ly.
Ánh mắt Cơ Phượng Ly vô cùng u ám, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt. Hắn vươn ngón tay thon dài xoa hai gò má trắng mịn của cô gái, rồi từ hai bên má vuốt dọc xuống khu xương quai xanh, sau khi tìm thấy đầu dây buộc phía sau gáy, hắn khẽ dùng lực tháo tung dải dây kia, cái yếm đỏ trước mặt chậm rãi rơi xuống.
Bộ ngực cao vút xuất hiện trước mắt hắn, đồng thời trong đầu hắn cũng hiện lên cảnh tượng đêm đó, người kia đứng trong hồ nước, khi thấy hắn đột ngột xuất hiện chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn, không chút hoang mang giấu mình vào trong nước. Ngực của người đó rất phẳng, nếu trước ngực người đó mà cũng có hai khối thịt trắng này thì thật là tốt. Chỉ đáng tiếc là không có.
Giật mình vì suy nghĩ của bản thân, ánh mắt Cơ Phượng Ly tối sầm lại, trong lòng cảm thấy phiền chán không rõ lý do. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, bắt lấy cánh tay cô gái kia, xoay người áp đảo cô ta xuống dưới.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa ngực cô ta. Toàn thân cô ta đã trở nên run rẩy, không ngừng thở dốc, hơi thở nóng hổi phả vào tai Cơ Phượng Ly, cô càng nhìn đôi mắt người đối diện càng có cảm giác mình đã bị hắn giam hãm, không thể khống chế bản thân.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, Cơ Phượng Ly nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô, rồi bắt đầu lui dần xuống dưới.
Đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của cô đón nhận hắn, mấp máy di động theo khóe môi hắn. Khi hai môi chạm nhau, cảm giác mềm mại kia khiến Cơ Phượng Ly ngừng lại một chút, hắn đè hẳn lên người cô, đôi mắt mông lung lại đột ngột thốt ra ba chữ không hợp với hoàn cảnh: “Đi xuống đi!”
Cô gái sửng sốt, vươn hai tay ôm chặt lấy cổ Cơ Phượng Ly, dịu dàng nói: “Tướng gia……Hãy cho A Nhụy hầu hạ Tướng gia một đêm, Tướng gia, đừng bảo A Nhụy rời đi.” Trong giọng nói thê lương hàm chứa vài phần hờn dỗi và ai oán. Cô không hiểu, rõ ràng Tướng gia đã động tình, sao lại đột ngột ngừng lại.
Mấy ngày nay Cơ Phượng Ly rất bận rộn, nghe nói hắn đang lo việc tổ chức hội khai võ, ban ngày Hoa Trứ Vũ không có cơ hội gặp hắn. Cây đàn Thanh Liễm kia Hoa Trứ Vũ đã dùng được mấy ngày, nàng quyết định sẽ trả lại cho Cơ Phượng Ly. Hơn nữa, nàng cũng muốn tìm thời cơ thuyết phục Cơ Phượng Ly cho nàng theo hắn vào triều làm việc. Cứ ở mãi trong Tướng phủ, gần như đã cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài.
Hoa Trứ Vũ ôm đàn đi đến Phượng viên liền bắt gặp Lam Băng không ngừng đi tới đi lui. “Nguyên Bảo, ngươi tới đây làm gì?” Lam Băng vọt tới trước mặt nàng, giơ tay ngăn cản của đường đi của nàng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ cảnh giác.
Hoa Trứ Vũ không nhịn được bật cười, nói: “Ta đến trả đàn cho Tướng gia, không phải tới ám sát Tướng gia đâu, ngươi bày cái vẻ mặt căng thẳng đó cho ai xem vậy?”
Lam Băng nhìn vẻ tươi cười của Hoa Trứ Vũ, gương mặt ngẩn ngơ, rồi đột ngột chỉ tay vào mặt Hoa Trứ Vũ: “Ngươi, ngươi thật đúng là……” Hắn đã phải vô cùng nhẫn nhịn mới không thốt ra hai chứ “Yêu nghiệt” kia. Đàn ông con trai sinh ra có gương mặt đẹp như vậy không phải yêu nghiệt thì là gì. Nhớ lại chuyện trong tòa thủy tạ hôm đó, hắn như bừng tỉnh, không phải Tướng gia vì Nguyên Bảo nên mới muốn tìm phụ nữ chứ?
“Ta làm sao?” Hoa Trứ Vũ nhướn mày, thản nhiên hỏi.
“Không có việc gì, ngươi đợi một chút, ta đi thông báo trước một tiếng!” Lam Băng đi một vòng quanh Phượng viên rồi quay lại, tất nhiên hắn không hề đi thông báo, hắn muốn cho tên Nguyên đoạn tụ nhìn thấy cảnh Tướng gia ân ái, để Nguyên đoạn tụ biết Tướng gia là người bình thường, tránh cho hắn si tâm vọng tưởng.
Chỉ một lát sau, hắn xuất hiện trước mặt nàng, cười nói: “Ngươi vào đi, Tướng gia đang chờ ngươi trong tẩm phòng!”
Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi: “Tẩm phòng? Tướng gia đang ngủ sao?”
Lam Băng khẽ cười: “Không, không, vẫn đang thức đọc sách! Nguyên Bảo, ngươi là đàn ông, còn ngại đi vào phòng ngủ của Tướng gia sao?”
Hoa Trứ Vũ cười nói: “Ta chỉ sợ làm phiền Tướng gia thôi!” Nói xong, nàng ôm đàn đi về phía tẩm phòng của Cơ Phượng Ly, rồi chậm rãi đẩy cửa ra.
Tẩm trong điện to như vậy mà chỉ có vài ngọn đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng mông lung, huyền ảo. Hoa Trứ Vũ đang định lui ra ngoài, nhưng nhớ tới lời Lam Băng vừa nói, thân phận hiện tại của nàng là nam nhân, nếu giữ ý quá mức có thể bị nghi ngờ hay không? Nghĩ tới đây, nàng lại chậm rãi bước vào trong.
“Tướng gia, thuộc hạ mang Thanh Liễm tới cho ngài đây.” Giọng nói của Hoa Trứ Vũ vang lên trong gian phòng u ám, vừa dứt lời, chân nàng cũng đã dừng lại.
Cô gái kia vốn đang thương tâm muốn chết, sắp rời khỏi người Cơ Phượng Ly, bên hông cô lại đột nhiên căng thẳng trở lại, bàn tay vừa đẩy cô ra đã ôm chặt lấy eo cô, kéo sát cô vào người hắn. Trong lòng cô mừng rỡ như điên, Tướng gia đang hối hận sao? Cánh tay tuyết trắng lại vươn ra choàng lấy cổ Cơ Phượng Ly.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc đứng yên tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, Cơ Phượng Ly uể oải tựa trên giường, còn cô gái kia không một mảnh vải che thân đang rúc vào lòng Cơ Phượng Ly. Ánh đèn u ám, không khí ái muội, hai người ôm nhau, dù là ai nhìn vào cũng biết bọn họ đang làm điều gì.
Nàng thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà Lam Băng ra nguyền rủa, nở nụ cười mê hoặc lòng người, nhanh miệng nói: “Tướng gia, hai người cứ tiếp tục, thuộc hạ lui xuống trước.”
Nàng chậm rãi để đàn xuống đất, định nhanh chóng bước ra ngoài.
“Từ đã!” Giọng nói uể oải của Cơ Phượng Ly từ trên giường truyền tới, “Để đàn ở đó, ngươi muốn phá hỏng nó sao?”
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nếu hắn không ngại bị người khác nhìn thấy thì nàng cũng không cần để ý nhiều như vậy. Nàng ôm đàn đi vào bên trong. Đi tới chiếc bàn gần giường mới chậm rãi đặt đàn xuống, khẽ nói: “Tướng gia, để ở đây được không?”
Cơ Phượng Ly không buồn nhìn nàng, chỉ miễn cưỡng nói: “Ừm, đặt ở đó đi, Nguyên Bảo, ngươi ngồi đó đợi, bản tướng còn có chuyện muốn nói với ngươi!”
Hoa Trứ Vũ giật mình lắp bắp, nói thật, nàng không muốn nhìn thấy cảnh này chút nào, còn có cả bầu không khí nặng nề kia. Nhưng chủ nhân đã mở lời, nàng cũng không thể cự tuyệt.
Hoa Trứ Vũ ngồi xuống ghế, một tay tay chống cằm cảm thấy chán muốn chết.
Ánh mắt Cơ Phượng Ly như muốn xuyên thấu qua người con gái trong lòng, chậm rãi nhìn lướt người vừa mới ngồi xuống kia. Mới vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn đã có cảm giác xúc động muốn đẩy cô gái trong lòng ra ngoài.