[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 96 : Tức giận đánh người.
Ngày đăng: 05:56 16/09/19
Đêm đó, đại quân đốt lửa hạ trại gần cánh rừng, sau khi dùng hết bữa cơm liền trở về trại nghỉ ngơi. Hành quân liên tục mấy ngày, dù cơ thể làm bằng sắt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đợi các quân sĩ trong trại ngủ say, Hoa Trứ Vũ mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Chỗ hạ trại đêm nay ở gần một dòng suối nhỏ. Sau khi ăn xong các binh sĩ đã đến dòng suối này tắm rửa qua loa. Chỉ có Hoa Trứ Vũ không thể đi cùng bọn họ, mà chỉ có thể nhân lúc đêm dài yên tĩnh đi ra ngoài đó.
Trên bầu trời đêm có ánh trăng hòa cùng với ánh sao chiếu xuống mặt đất những ánh sáng mông lung. Hoa Trứ Vũ né tránh những đội binh sĩ tuần tra đi dọc theo bờ suối. Nàng đi rất lâu mà chưa ra khỏi doanh trại đủ thấy quy mô một đội quân hơn hai mươi vạn người lớn tới mức nào. Bất đắc dĩ, Hoa Trứ Vũ đành phải mặc nguyên quần áo xuống nước, tiếng nước róc rách chào mời con người, nàng chìm vào trong nước rồi mới cởi quần áo ra. Nàng dùng nước tẩy rửa bụi bặm mấy ngày nay rồi khẽ thở dài nhìn lên bầu trời trên cao, giặt quân phục sạch sẽ mới đứng lên rời khỏi dòng suối.
Toàn thân nàng ướt sũng, mùi mồ hôi và bụi bẩn tích tụ mấy hôm đã biến mất hoàn toàn. Nàng cầm lấy bộ quân phục mới để trên bờ, đang định tìm một khe núi kín đáo thay bộ quần áo đang mặc trên người.
Nàng đi dọc theo cây cầu gỗ, đi qua bờ bên kia dòng suối, nơi có một ngọn núi đang không ngừng truyền đến những tiếng chim kêu. Hoa Trứ Vũ tìm được một chỗ kín đáo liền thay ngay một bộ quần áo mới, vừa mới thay xong thì nghe thấy phía trước có tiếng người truyền tới.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, khẽ xoay người nhảy lên trốn phía trên chạc cây đại thụ. Khẽ búi cao mái tóc ướt sũng lên, nàng nhìn qua khe hở giữa chạc cây thì thấy mấy bóng người đang đi tới. Tốc độ nói chuyện của bọn họ rất nhanh, nàng nhận ra đó là giọng nói địa phương Bắc Triều.
Chỗ bọn họ hạ trại tối nay cũng gần giáp với biên cương Bắc Triều, chỉ cần đi thêm một ngày đường nữa là tới Túc châu, nói không chừng ngay ngày mai sẽ phải lên chiến trường giết địch.
Những người này là thám tử do Bắc Triều phái tới sao?
Vừa nghĩ tới đây, nàng chợt nghe thấy bên trong rừng có một loạt bóng đen bay tới. Người dẫn đầu trông rất cao to mạnh mẽ nên không tiện đi lại trong rừng, chỉ nghe thấy tiếng trường kiếm vù vù, trong nháy mắt, kiếm quang dày đặc đã bao phủ lấy ba tên thám tử Bắc Triều.
Ba tên thám tử này võ công không thấp, chỉ là hai người tập kích bọn họ không phải là những binh sĩ tuần tra bình thường, ba người bị tập kích bất ngờ nên chẳng mấy chốc đã có một người bị giết chết tại chỗ, chỉ sót lại hai người lấy khẩu cung.
Dưới ánh trăng, Hoa Trứ Vũ nhìn hai người vừa mới tới, họ đều mặc quân phục Nam Triều, nhìn kỹ lại thì chính là Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt nàng đã gặp qua trên võ trường.
Hai người đang nắm giữ chức quan giáo úy trong quân. Ba tên thám tử kia đúng là xui xẻo mới gặp phải hai ác thần này đi tuần tra.
Hai người giao thi thể lại cho binh sĩ phía sau, rồi đột ngột phóng người nhảy lên, nhìn vị trí thì đúng là nơi Hoa Trứ Vũ đang ẩn nấp.
Hoa Trứ Vũ kinh hãi, nàng không ngờ tới hai người kia có thể phát hiện ra nàng đang núp trên cây, chắc bọn họ đang nghĩ nàng cũng là thám tử Bắc Triều. Nàng vội vàng nhảy xuống khỏi chạc cây, hô lớn, “Hai vị ngừng tay!”
Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt nghe thấy lời nàng nói mà tốc độ ra tay vẫn không hề giảm xuống, nhất là Nam Cung Tuyệt kia, trường kiếm của hắn vẫn mạnh mẽ lao tới trước ngực Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ xoay mình né tránh, “Ta không phải thám tử, các ngươi đừng để bắt sai người.” Kỳ thật, dựa vào kinh nghiệm đánh giặc nhiều năm của nàng, nàng biết mình rất khó xua tan sự hoài nghi của họ.
“Có phải thám tử hay không, chờ sau khi tướng quân hãy nói! Mau ngoan ngoãn đi theo chúng ta!” Nam Cung Tuyệt lạnh lùng nói.
“Được.” Hoa Trứ Vũ lại né tránh được một chiêu kiếm sắc bén nữa, “Mong giáo úy đại nhân ngừng tay, ta đi theo các ngươi là được chứ gì!”-
Nam Cung Tuyệt thu kiếm lại rồi lệnh cho đám binh sĩ áp giải Hoa Trứ Vũ đi về doanh trại.
Đại tướng quân Vương Dục đứng trong trại soái nhìn Hoa Trứ Vũ và ba tên thám tử kia. Vương Dục sai người đi thẩm vấn hai tên kia, kết quả bọn họ đúng là người Bắc Triều được trà trộn vào trong quân nhằm truyền tin tức nội bộ Nam Triều ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ không ngờ chỉ vì mình lén đi tắm lúc nửa đêm liền biến thành thám tử Bắc Triều. Vương Dục kia cũng quá quyết đoán, vừa nghe xong lời khai đã vẫy tay ra lệnh hành quyết Hoa Trứ Vũ ngay lập tức.
Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt, “Vương tướng quân, ta muốn gặp Tướng gia.” Nàng không muốn đào tẩu, lại càng không muốn chết, nàng chỉ có thể tìm Cơ Phượng Ly, hắn là giám quân, còn tên Vương Dục này chắc chắn là người của hắn. Nếu không, sao Cơ Phượng Ly có thể yên tâm cho hắn quyền thống lĩnh đại quân.
Vương Dục đánh giá Hoa Trứ Vũ một lượt, hừ lạnh: “Ngươi chỉ là một tên binh tốt, sao Tướng gia chịu gặp ngươi.”
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói: “Ta là người của Tướng phủ.” Nàng không ngờ có một ngày, nàng lại phải mong chờ Cơ Phượng Ly tới cứu nàng như hôm nay.
Vương Dục vừa nghe Hoa Trứ Vũ là người của Tướng phủ, liền sai người áp giải Hoa Trứ Vũ đến bên ngoài trại Cơ Phượng Ly. Sau khi có thị vệ vào bẩm báo, chỉ một lát sau đã có mấy người đi ra dẫn Hoa Trứ Vũ vào trong.
Cơ Phượng Ly đang đứng bên trong trại, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, khóe môi lập tức hiện lên ý cười. Hắn khẽ phất tay, tất cả thị vệ lui hết ra ngoài, chỉ để lại hai người là hắn và nàng.
Dưới ánh nến, hắn gần như trở thành trung tâm nguồn sáng. Quần áo màu trắng làm từ tơ lụa sóng sánh như nước, lộ ra sự phóng túng, tự do không chút gò bó. Cả chặng đường hành quân Hoa Trứ Vũ không nhìn thấy hắn. Vậy mà hắn vẫn có thể tiêu sái tới mức này.
Hắn nhìn Hoa Trứ Vũ khẽ cười, “Thế nào, ngươi không nhịn được phải vội vàng báo tin cho Bắc Đế sao?” Vẫn là giọng nói hiền hòa, vẫn là nụ cười hờ hững như cũ, nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề đang tập kích về phía nàng.
Nàng đã sớm biết Cơ Phượng Ly nghi ngờ nàng là người của Tiêu Dận. Sự việc tối nay càng khiến hắn tin tưởng vào phỏng đoán của mình. Có lẽ cũng vì nguyên nhân nên hắn mới cho nàng ra chiến trường. Nhưng, Hoa Trứ Vũ dám đánh cược, Cơ Phượng Ly sẽ không giết nàng. Không phải hắn thương tiếc nàng, mà là hắn hiểu rõ hơn Vương Dục vị trí của nàng trong lòng Tiêu Dận. Hắn đã tận mắt chứng kiến Tiêu Dận cứu nàng khỏi tay người Gấu, Hoa Trứ Vũ vẫn còn nhớ rất rõ, lúc Tiêu Dận dẫn Ôn Uyển đi, còn nói cô ta chính là lá bùa bảo đảm sự an toàn cho nàng.
“Ngươi thâm tình với hắn như vậy, không biết hắn có thể đối tối với ngươi tới mức nào?” Cơ Phượng Ly nhấn mạnh từng chữ, trong mắt lộ rõ vẻ phức tạp.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng ngước mắt nhìn hắn.
“Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói nam nhân giận dữ vì hồng nhan, nhưng chưa từng nghe nam nhân giận dữ vì nam sủng! Bản tướng nghĩ, không chừng trận đại chiến này có liên quan đến ngươi. Ngươi nói xem, nếu bản tướng giao ngươi qua đó, liệu Tiêu Dận có thể lui binh hay không?” Cơ Phượng Ly mỉm cười hòa nhã nói.
Hoa Trứ Vũ tức giận, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Cơ Phượng Ly, trong lòng dâng lên từng đợt lạnh lẽo. Một lúc sau, nàng bật cười thành tiếng, dùng sức nắm chặt tay đấm về phía mặt Cơ Phượng Ly. Tuy nàng không phải nam nhân, nhưng cũng không là nam sủng của ai hết, nghe thấy những từ đó, nàng cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Cơ Phượng Ly không nghĩ Hoa Trứ Vũ sẽ ra tay đánh mình như vậy, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn quay người né tránh rồi nắm chặt cánh tay nàng. Hoa Trứ Vũ liền đưa cánh tay còn lại hướng về phía cổ Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly ngửa đầu né tránh, lạnh lùng cười nói: “Sao vậy, muốn loại bỏ bản tướng hộ Tiêu Dận trước sao?” Hắn giũ tay áo lấy ra một chiếc quạt, cánh quạt xòe ra mang theo khí lạnh đánh về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ đã sớm biết đây chính là vũ khí của hắn, nhưng sau đêm ở nhà Lưu Mặc nàng vẫn chưa từng thấy hắn sử dụng thêm lần nào nữa, càng không biết này cây quạt này được giấu ở đâu.
Vậy mà không ngờ Cơ Phượng Ly lại dùng tới nó vào lúc này. Nàng đang tức giận muốn dạy cho Cơ Phượng Ly một bài học chứ không phải để giết hắn. Nhưng Cơ Phượng Ly lại không nghĩ giống nàng, tuy rằng không nghĩ tới chuyện giết nàng, nhưng nhất định phải chế ngự nàng. mà hắn cũng không ngại bộc lộ việc hắn biết võ công trước mặt nàng.
Hoa Trứ Vũ không kịp phòng, trong tay lại không có binh khí, mắt thấy cánh quạt lướt qua trước mắt, nàng chỉ biết ngửa người tránh thoát, nhưng tránh được quạt lại không tránh được cánh tay Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn đột ngột ra tay điểm huyệt nàng.
Thân mình Hoa Trứ Vũ mềm nhũn ngã xuống đất. Cũng may phía sau có một chiếc bàn bằng gỗ làm cho tư thế nàng ngã xuống cũng không quá khó coi.
“Thì ra võ công của Tả tướng đại nhân cao như vậy, đúng là rất bất ngờ! Ta có nên cảm thấy vinh hạnh đã bức ép Tả tướng lộ ra võ công của mình! Chẳng lẽ đại nhân không sợ ta đem chuyện này nói ra ngoài sao.” Hoa Trứ Vũ dựa vào bàn cười mỉa mai.
Cơ Phượng Ly đừng ở trên cao nhìn xuống chỗ nàng, một tiếng “ba” vang lên, cánh quạt lại khoe ra những đóa hoa quỳnh nở rộ.
“Không vấn đề gì! Bản tướng không quan tâm tới chuyện đó. Nhưng ngươi có biết bản tướng ghét nhất điều gì không? Đó chính là phản quốc!” Giọng nói của hắn lạnh lẽo vô cùng, nhưng âm thanh bén nhọn như muốn xuyên thủng lỗ tai nàng, “Ngươi rõ ràng là người Nam Triều nhưng lại đi bán mạng cho Bắc Triều, còn tình thâm ý trọng với người Bắc Triều như thế, ngươi nói xem bản tướng nên xử lý ngươi thế nào đây?”
“Phản quốc?” Hoa Trứ Vũ cười chua chát, nàng vì Nam Triều vào sinh ra tử, vậy mà giờ lại trở thành loại tiểu nhân phản quốc.
“Không biết, Tả tướng muốn xử ta thế nào? Chém đầu, lăng trì hay loạn tên bắn chết?” Nàng cúi đầu nói.
Ánh sáng trong trại trở nên u ám không soi rõ vẻ mặt Cơ Phượng Ly lúc này. Chỉ thấy đôi mắt hắn lấp lánh khí lạnh bức người.
“Ngươi yên tâm, bản tướng sẽ không giết ngươi! Dù sao ngươi cũng đã cứu bản tướng một mạng! Nhưng ngươi đừng có mừng vội! Ngày mai, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến bản tướng đánh cho Tiêu Dận hoa rơi nước chảy như thế nào!” Hắn lạnh lùng nói, bản thân không nhìn Hoa Trứ Vũ thêm lần nào nữa rồi thổi tắt ánh nến trong trại.
Chắc do hắn không yên tâm những thị vệ bên ngoài nên mới để Hoa Trứ Vũ ở cùng trại với hắn.
Trong trại tối đen, Hoa Trứ Vũ tựa lưng vào bàn nghe tiếng bước chân Cơ Phượng Ly đi về phía giường, còn có cả tiếng cởi quần áo ngoài. Chỉ mới hơn một tháng bọn họ ở cùng một trại, tiêu chuẩn mỗi người một giường, vậy mà bây giờ nàng đã trở thành tù nhân. Cả đêm nay nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không thể động đậy, chỉ có thể cuộn tròn thân mình như một con thú hoang sa bẫy đợi chờ may rủi.
Sáng sớm hôm sau đại quân bắt đầu xuất phát, lúc chạy tới Túc châu đã là hoàng hôn. Tướng thủ thành Túc châu đã bị trọng thương sắp chết nhưng vẫn cố gom chút hơi tàn nghênh đón Cơ Phượng Ly và Vương Dục.
Tình thế Túc châu hiện nay vô cùng nguy hiểm, nếu đại quân đến muộn thêm một canh giờ nữa chắc chắn Túc châu sẽ thất thủ. Đại quân vừa tới đã phải lập tức gia nhập trận chiến thủ thành.
Hoa Trứ Vũ vẫn bị điểm huyệt, được thị vệ áp giải theo Cơ Phượng Ly lên tường thành Túc châu. Đứng trên tường thành nhìn xuống, cảnh tượng chiến tranh thảm thiết lại hiện ra trước mắt nàng.
Trên cánh đồng bát ngát trước thành Túc châu là chiến tranh hỗn loạn, máu nhuộm đất đồng thành một màu đỏ tươi, khắp nơi là người chết và binh khí gẫy vụn, tràn ngập không khí xác xơ, tiêu điều.
Ánh chiều tà đỏ như máu bao phủ cả tầng trời cao.
Dưới ánh chiều tà là những binh sĩ Bắc Triều đang xếp hàng chỉnh tề không ngừng khiêu chiến. Trong mắt mỗi người đều hiện lên tinh quang sắc bén, ánh sáng đao kiếm và chiến giáp tỏa ra áp lực lạnh lẽo.
Cờ soái di động, tiếng kèn thổi dài, trống vang như sấm dậy, binh tướng đông nghịt như thủy triều vỡ đê tràn vào bãi đất trống, vây quanh một người ở vị trí trung tâm.
Đó là Tiêu Dận!
Hắn không còn là thái tử Bắc Triều nữa, hắn chính là Bắc Đế, Bắc Đế Tiêu Dận ngự giá thân chinh.
Hắn cưỡi trên lưng Đại Hắc Mã, dáng người kiên cường, mạnh mẽ, chiến bào màu đỏ tím phần phật tung bay trong gió. Hải Đông Thanh xoay tròn trên không trung hai vòng rồi chậm rãi hạ xuống đầu vai hắn. Ưng cũng như người, vô cùng sắc bén.