Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 18 : Mộng lý vô thường (giấc mộng xáo trộn)

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Kiền Vạn Đế đang ở ngự thư phòng đọc sách, đột nhiên thấy Trương Khoát đứng ở cửa, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về phía sau bức bình phong. Kiền Vạn Đế nhìn về phía đó chợt thấy một mảnh áo trắng phất qua ở đằng sau tấm bình phong, bút cầm trong tay liền rơi xuống.



Trương Khoát thấp giọng nói:



– Hoàng thượng, Minh Đức công tử cầu kiến.



Kiền Vạn Đế trong lòng thấy vô cùng kinh ngạc. Minh Đức từ trước tới nay thấy hắn trốn được liền trốn, không gặp liền không gặp, cho dù có là công vụ không tránh khỏi đối mặt, thì cũng nhất định phải giả bộ kính cẩn khiêm tốn, ra vẻ đạo mạo, thông qua tầng tầng thông báo mới từ tốn bước vào. Mặc dù về sau Hoàng đế cho phép y cứ thoải mái tiến vào, nhưng mấy thứ phép tắc kia vẫn là không thể lược bỏ.



Cứ như vậy muốn nói thẳng để khỏi vòng vo, nhưng đối với hài tử này mà nói, thật sự không sao nói được.



Kiền Vạn Đế chỉnh chỉnh lại tay áo, nghĩ nghĩ một chút lại cúi đầu kiểm tra lại, sau đó mới ho một tiếng nói:



– Vào đi!



Minh Đức bên ngoài hơi do dự một chút, sau đó cúi đầu, thong thả bước vào. Y chỉ mặc một trường bào gấm trắng, không thắt đai lưng, chỉ có một chiếc kim băng vàng cài tùy tiện, rũ xuống một mảnh tua dài màu xanh phất đi phất lại trong gió. Kiền Vạn Đế nhìn thấy y chậm rãi từng bước tiêu sái tiến lại, lòng hắn giống như bị mảnh tua kia khều khều đến nhột, một thoáng đau từ trong lòng cũng trào lên.



Minh Đức đi đến trước bàn, cúi đầu không nói lời nào. Kiền Vạn Đế vươn tay ra dò xét, đầu ngón tay chạm vào gương mặt kia, thấp giọng hỏi:



– Sao ngươi lại ra đây? Tỉnh dậy không thấy lạnh à?



Minh Đức né tránh như một phản xạ có điều kiện, nhưng thập phần không phải do chán ghét. Kiền Vạn Đế liền ngưng tay, rồi kéo y vào lòng ôm chặt.



– Tại sao lại chạy đến đây? Ai lại cho ngươi ra đây?



Thiếu niên thân thể gầy gò nhưng mềm mại bị ôm chặt trong ***g ngực, đúng lúc một bàn tay vừa quàng lấy thế là cả người ngã trọn vào lòng. Mùi hương của hơi thở y như những gì hắn ngày đêm nhớ đến, giờ còn thoang thoảng dược vị, trêu tức ý chí của nam nhân.



Kiền Vạn Đế nhìn y không nói lời nào, liền hít sâu một hơi, cười hỏi:



– Ngươi không nói thì sao ta làm ngươi bớt giận được đây?



Hắn nhìn thấy sắc mặt Minh Đức đột nhiên thay đổi, giống như đang cố giấu đi dáng vẻ sợ hãi thương tâm. Vì thế lập tức liền nín bặt, giả vờ như mình chưa nói gì, tiếp tục giở sách. Tay thì giở sách nhưng lòng thì lại cảm thấy kỳ quái, hài tử này hôm nay làm sao vậy. Lúc sát hại quý phi với đứa trẻ còn chưa sinh ra kia đều không sợ trời không sợ đất, cớ sao hôm nay lại mang dáng vẻ đầy ủy khuất thế này? Rốt cuộc là ai khiến y như thế này?



Trương Khoát tiến lên thấp giọng hỏi ý:



– Hoàng thượng, có truyền lệnh không?



Kiền Vạn Đế ngó Minh Đức, sau đó gật gật đầu:



– Truyền đi.



Kiền Vạn Đế không phải là kẻ phung phí. Ngày trước khi ở trong quân đội, thói quen ăn uống không có gì đặc biệt. Hắn bình thường thích ăn rau, cùng lắm cũng chỉ bát thái nhất thang, chỉ cần một món chính, nhưng tất cả cung nhân hầu hạ phải ăn hết được chỗ còn lại, không được để thừa mứa. Nếu cùng hôm đó có dâng lên món gì, Kiền Vạn Đế cũng không thích ăn nữa. Hôm nay đầu bếp nghe nói có sủng phi đến ngự thư phòng, lập tức nấu thêm những ba mươi tám món canh tinh xảo ngon lành, xếp đầy một bàn bưng lên.



[2: 8 món ăn, 1 bát canh, bữa ăn chuẩn của người Hoa,]



Trương Khoát vừa thấy, thấp giọng hỏi:



– Lão ca, ngươi nấu gì mà nhiều thế, định vỗ mông ngựa rồi vỗ đùi ngựa à?



Đầu bếp vội vàng dúi vào tay Trương Khoát một chút bạc vụn:



– Tất cả đều nhờ cậy công công.



Trương Khoát cất ngân lượng trong tay đi, quay người bước vào ngự thư phòng. Ai ngờ Kiền Vạn Đế nhìn bàn ăn, nhíu mày hỏi:



– Tại sao lại không có thức ăn mặn?



Trương Khoát cười cười nói:



– Là đầu bếp nghe nói tiểu quý nhân vừa khỏi bệnh, không thể ăn được đồ mặn.



Kiền Vạn Đế cười mắng:
Đinh Chiêu Dung tay run lẩy bẩy, cây lược ngà voi quý báu trong tay kêu răng rắc rồi gãy một răng. Khuôn mặt mỹ nhân tươi cười trong gương đồng bỗng trầm xuống, xoay tay ném mạnh cây lược quý xuống đất:



– Kêu la cái gì! Chờ ngươi về bẩm báo tin tức, chắc ta tổn thọ mất mấy năm!



Cung nữ khúm núm gật đầu, nói:



– Nương nương, Hoàng thượng ngài…… ngài lại không phế Thái tử nữa rồi!



Đinh Chiêu Dung sợ tới nỗi hít sâu một cái, rồi đưa tay lên che miệng:



– Cái gì, nói lại ta nghe, có phế hay không?



– Nương nương! Việc này không hay rồi, Hoàng thượng nói trong thời gian ngắn nhất sẽ tổ chức đại hôn cho Thái tử! Sẽ cưới nữ nhân của Hạ gia! Đinh đại nhân phụ thân của nương nương vừa nghe tin, tức giận quá liền đem tất cả người ra mắng cho một trận!



Đinh Chiêu Dung kinh ngạc ngồi ngây một lát, nghiến răng nghiến lợi nói:



– Ta tưởng Hạ Chiêu Nghi chết, thì Hạ gia sẽ không còn mặt mũi nào mà ngóc đầu dậy nữa. Ai ngờ rằng bọn chúng âm mưu, tỷ tỷ làm tiểu thiếp, hóa ra là để nhường đường cho muội muội lên làm chính thê, Thái tử phi sau này đương nhiên sẽ trở thành Hoàng hậu…… Cái lão già Hạ Trưng đó đúng là mưu mô thật!



Cung nữ quỳ trên mặt đất tiến lại mấy bước, ôm chân nàng nói:



– Nương nương, Hoàng thượng nhất định là cố ý giúp Hạ gia đối đầu với Đinh gia, bằng không vì cớ gì hạ mật chỉ cho Đinh đại nhân, giờ lại thu về? Nghe nói giờ này Hoàng thượng đang rất không vui, nghe người ở bên ngự thư phòng nói mấy hôm nay Hoàng thượng cũng không gọi phi tần nào đến thị tẩm, nương nương……



Đinh Chiêu Dung lấy tay ôm lấy ngực, rồi đột nhiên đung đưa như sắp ngã.



– Nương nương!



Cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng, nhưng dường như Đinh Chiêu Dung cũng không phản ứng lại, một ý niệm mơ hồ trong tâm tư nàng dần hiện lên, làm cho nàng toàn thân run rẩy, lạnh như băng.



…… Ngày đó ở trong Tĩnh An đường của Hoàng hậu, có điều lấy làm lạ, nam hài tử mà Hoàng hậu trút giận kỳ thật có vài phần chân dung giống nhau……



Chỗ lạ là người đó có can đảm để xuất hiện đúng lúc, đúng thời điểm, rõ ràng đó là bưng trà ra để đuổi khéo Hoàng đế……



Mà thái độ của Kiền Vạn Đế đối với nam hài tử kia mà nói, đen tối đến không ngờ, và cũng…… điên cuồng đến không ngờ!



Sự điên cuồng này chính là kiểu muốn là phải có cho bằng được, là thái độ của Hoàng đế đối với món đồ chơi nho nhỏ tầm thường sao? Kia chính là tuyên cáo với mọi người quyền sở hữu của mình! Không một tiểu thiếp hay tiểu sủng vật nào có thể khiến Hoàng đế lộ ra dáng vẻ này!



Đinh Chiêu Dung ngón tay run rẩy bám vào bàn trang điểm ngà voi nạm vàng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đúng rồi, nàng không phải là chưa từng gặp qua kiểu nam nhân như thế, Hoàng đế thời trước yêu Hoàng hậu đến nỗi chết đi sống lại, hận không thể cầm dao từng nhát từng nhát giết chết, yêu đến nỗi hận không thể đem toàn bộ trân bảo trong thiên hạ đặt dưới chân phượng để nàng tùy ý tiêu xài. Tối hôm đó với chuyện này chẳng phải rất giống nhau sao? Kiền Vạn Đế quả thực hung ác thượng một thiếu niên mới lớn bất mãn đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng sau đó thì sao? Chẳng phải giống như một bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm vào trong miệng, cẩn thận đem giấu trong lòng ngực để che chở hay sao?



– Nương nương? – Cung nữ sợ hãi đến nỗi cũng loạng choạng theo, – Nương nương?



Đinh Chiêu Dung cuống quít ho một tiếng, cố gắng bình tĩnh:



– Không sao. Trong lúc Thái tử bị giam cầm, chắc Hoàng hậu đã đến tìm Hoàng thượng cầu xin phải không?



Cung nữ cười xòa nói:



– Hoàng hậu làm sao dám đi vuốt râu hùm, đương nhiên chỉ biết hàng ngày ở Tĩnh An đường niệm kinh cầu phật mà thôi.



Đinh Chiêu Dung gật đầu, im lặng không nói.



Lúc nàng còn là một cô nương, có nghe thấy tỷ tỷ nàng là quý phi nói, Hoàng hậu bất quá chỉ là lão cung nữ bạc đầu trong thâm cung mà thôi, một chút thánh sủng cũng không có. Hoàng thượng nhiều ngày không gặp Hoàng hậu, cũng là lẽ thường.



Nhưng…… vì cớ gì mà một Hoàng hậu không được thánh sủng, nhà mẹ đẻ cũng không còn…… vẫn còn ngồi vững chắc trên ngôi vị hoàng hậu, ngay cả việc không có con là một tội danh lớn, thế mà cũng chưa thể giáng nàng ta xuống khỏi vị trí nữ tử tôn quý nhất thế gian?



Có thật là Hoàng thượng thực sự chán ghét Hoàng hậu không?



Chân dung của Hoàng hậu với thiếu niên kia, thái độ cổ quái và mập mờ của Kiền Vạn Đế, thái độ đó làm cho người khác tưởng nhầm là được thánh sủng, còn Hoàng hậu vô dụng thì vẫn yên trí trên ngôi vị cao ngất kia…… Hết thảy mọi chi tiết mơ hồ từ từ hiện lên trong đầu, Đinh Chiêu Dung nắm chặt lấy tóc mình mà giật mạnh.



Nàng chẳng thể tin rằng Kiền Vạn Đế lại vì sủng ái một nam hài tử mà buông tha cho Hoàng hậu cùng Thái tử vô năng kia, ngay cả những Hoàng đế tiền triều cũng không thể tưởng tượng nổi. Tất cả các manh mối chỉ mập mờ, nhưng sự thực là Kiền Vạn Đế không giống như lời đồn trong cung rằng ngài lạnh nhạt với Hoàng hậu, thực ra hắn thực sự yêu Hoàng hậu không thể sinh con kia, thậm chí hắn còn sủng ái cả thiếu niên có vài phần dung nhan giống Hoàng hậu nữa. Nhưng chẳng qua tình cảm vợ chồng giữa họ chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.