Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 23 : Cửu trọng miếu đường
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Chín lớp cửa trong chính điện)
Quan viên thượng triều thì phải mặc quan phục do Thượng Y cục may, nhưng bởi vì eo Minh Đức nhỏ, nên Kiền Vạn Đế không lấy quần áo từ Thượng Y cục, mà gọi thợ cả chuyên cắt quần áo trong cung đến may cho y một bộ. Nguyên liệu cũng là loại vải bậc nhất từ Giang Nam, đai lưng thắt bạch ngọc, trường bào rộng màu thiên thanh, tuy vậy nhưng vẫn toát lên một vẻ ngỗ ngược từ phương Nam.
Sáng sớm hôm thượng triều đầu tiên, trong cung đặc biệt đưa đến một tiểu kiệu đến Thượng Quan gia đón người. Bút mặc thái giám tổng quản ngự thư phòng tự mình tiến vào giúp Minh Đức thay triều phục, sau một hồi lại chỉ thấy tiểu quý nhân nhìn chằm chằm vào bộ triều phục, không nhúc nhích.
Tổng quản cười xòa nói:
– Đại nhân có gì sai bảo không?
Trước khi đến đây, Trương công công cũng có nói qua với bút mặc tổng quản thái giám, nói chuyện với Minh Đức về vấn đề quần áo với ẩm thực đúng là một cơn ác mộng, nếu hợp mắt y, thì quần áo cũ cũng chẳng sao còn không hợp mắt, thì cho dù là tơ lụa quý cũng trở thành xấu xí. Thế nhưng tổng quản nghĩ thầm rằng bộ triều phục này quả thực rất đẹp, thợ may chuyên cắt đồ cho Hoàng đế cùng một trăm cung nữ làm trong ba ngày ba đêm mới xong, chất liệu cũng đáng giá với quần áo Hoàng đế trong nửa năm, một bộ triều phục như vậy, làm sao có thể có một chút sai sót được?
Tổng quản nhìn Minh Đức cứ đứng bất động cả nửa ngày như vậy, không khỏi sốt ruột nói:
– Đại nhân nếu còn chần chừ, thì sẽ lâm triều muộn mất. Đại nhân có cần ta kêu tiểu cung nữ đến giúp ngài không?
– …… – Minh Đức nói. – Bộ quần áo này có vấn đề.
Lục phủ ngũ tạng của tổng quản đều như trên đống lửa:
– Đại nhân, đây chính là loại vải đẹp bậc nhất Giang Nam, thợ may giỏi nhất phải mất ba ngày ba đêm……
Minh Đức nói:
– …… Màu sắc……
Y giơ bộ quần áo lên, hướng ra chỗ sáng, nheo mắt cẩn thận đánh giá:
– …… Đậm hơn một chút nữa, một chút nữa……
Tổng quản thái giám phịch một tiếng quỳ xuống đất:
– Đại nhân! Cầu ngài đừng kén chọn nữa, mau mau mặc vào đi! Khi về nhà, nô tài sẽ lập cho ngài một bài vị cầu ngài trường sinh trong từ đường tổ tông a!
Minh Đức vì thế mới phá lệ khai ân, chấp nhận mặc bộ triều phục cần đậm hơn một chút kia mà lâm triều. Một sáng sớm đầu xuân, ngoài đường vẫn còn se lạnh, tia nắng mặt trời lưa thưa ánh lên sắc thanh bạch. Tổng quản đi cạnh tiểu kiệu chốc chốc lại xoa tay cho ấm, rồi quay sang hỏi người trong kiệu:
– Đại nhân, có cần sưởi ấm không ạ?
Thanh âm từ trong kiệu truyền ra rõ rạc:
– Không cần.
Tổng quản thái giám sụt sịt vài cái rồi rụt cổ lại cho ấm. Tuy rằng dẫn người mới lần đầu tiên lâm triều không phải là một công việc béo bở, nhưng về sau có thể có được mối quan hệ tốt với những quan viên được sủng ái, không chừng có lúc còn nhờ vả. Hơn nữa người trong kiệu này được thánh sủng còn là chuyện phải bàn tới sao? Chưa đủ tuổi mà đã được phong quan, ý tứ sủng ái của Hoàng đế đã vô cùng rõ ràng rồi. Giờ đã biết mặt nhau rồi, sau này có gì cần nhờ vả, chẳng lẽ lại không được?
Tổng quản thái giám nói cho cùng cũng đã ở trong cung được một thời gian dài, nên cũng thông thạo việc này, vừa nhìn thấy mấy tiểu thái giám vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, liền thấp giọng mắng:
– Đinh đại nhân. – Minh Đức nhẹ nhàng hỏi. – Hạ quan mạo muội hỏi một câu. Có bao nhiêu địa phương ở Giang Bắc chịu thiên tai?
Đinh Hoảng trầm giọng nói:
– Lấy bờ bắc Hoàng Hà làm chuẩn, đổ về phía trên sông Hoài.
– Nơi nào chịu thiệt hại nhiều nhất?
– Khu vực ven hai bờ sông.
– Có bao nhiêu quận huyện bị ảnh hưởng?
– …… Mười… mười ba.
– Có bao nhiêu ruộng đất bị hao tổn?
Đinh Hoảng ngừng một chút. Không đợi hắn trả lời, Minh Đức lại tiếp tục hỏi:
– Có bao nhiêu nhà cửa bị nhấn chìm?
– Có bao nhiêu người bị thương, bao nhiêu gia súc bị tổn thất?
– Có bao nhiêu hộ gia đình bị thiệt hại?
– Sản lượng lúa bị thiệt hại bao nhiêu? Đất hoang bị hao tổn bao nhiêu? Khu vực sơ tán nạn dân ở đâu, hay nhân dân vẫn bị cô lập với bên ngoài?
Minh Đức nhìn chằm chằm Đinh Hoảng, từ xa có thể thấy trên khuôn mặt y có chút ý cười đau khổ.
– Có bao nhiêu khu vực thực sự cần đến cứu trợ từ quốc khố? Có bao nhiêu khu vực thực ra không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng quan viên vẫn cứ mở kho cấp lương tùy tiện?
– ……
– Đinh đại nhân. – Minh Đức nhẹ nhàng nói. – quốc kế dân sinh, mọi số liệu không được làm qua loa, sơ sài. Một chút qua loa rất có thể bị quan viên địa phương phóng đại lên thành thiệt hại do thiên tai…… mà tham ô.
Đinh Hoảng cứng người tại chỗ một lúc lâu, sau lưng thoáng nóng thoáng lạnh, thì ra là do mồ hôi chảy ra, ướt hết cả lưng áo.
– Bản… bản quan tạm thời chưa biết… chưa biết kỹ càng, nhưng mai bản quan sẽ đem ngay số liệu đến cho Hoàng thượng xem xét!
– Không cần Đinh đại nhân phải lao khổ. – Minh Đức cắt lời hắn. – Đinh đại nhân vì nước mà ngày đêm hết lòng làm việc, thức khuya dậy sớm, hay là để hạ quan thay người bẩm báo vậy. Có mười ba quận huyện gặp thiên tai, trong đó có năm nơi tình hình thực sự nghiêm trọng. Có tám trăm hộ gia đình bị tổn hại, gia súc cũng không thiệt hại đáng kể. Đã chi tổng cộng một trăm ba mươi vạn lượng, ba mươi vạn lượng vừa mới chuyển tới, còn năm mươi vạn lượng đang trên đường tới, còn một trăm vạn lượng kia……
Minh Đức giơ ống tay áo rộng thùng thình lên che miệng, ho vài tiếng.
– …… Một trăm vạn lượng kia, đại nhân dùng để đốc thúc quan viên địa phương, hảo hảo cho vào mục những chi phí phát sinh thêm a……