Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 25 : Thanh lâu nhất mộng
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
(Giấc mộng ở thanh lâu)
Đinh Hoảng đợi mấy ngày liền, đều không có tin tức gì trong cung báo đến là có tần phi mới tiến cử. Hắn liền tìm thái giám quen biết đến truyền thư cho nữ nhân nhà hắn trong cung, chỉ vỏn vẹn một câu: Tình hình thánh sủng trong cung thế nào?
Đinh Chiêu Dung lẳng lặng ngồi ở cạnh cừa sổ, nhìn bút tích của phụ thân trên lá thư, một lâu sau mới nhếch môi cười lạnh một tiếng, đề bút viết: Hoàng đế từ lâu đã không đến hậu cung.
Nghĩ nghĩ một lúc rồi buông bút, nàng ta ngồi nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của mình phản chiếu lại trong gương đồng, ngồi ngây ra cả nửa ngày, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Đương kim Hoàng thượng cùng Thái tử đối với hậu cung đều có chung một thái độ kỳ quái. Trước đây có nghe người trong Thái y viện xì xào rằng bên người Hoàng thượng có một mỹ nhân được tối sủng, không được phong danh, người trong Thanh Trinh cung cũng chỉ gọi người đó là quý nhân, nghe nói được nâng niu như châu như ngọc vậy. Nhưng ngay cả được sủng ái như vậy, nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng chính thức có thái độ rõ ràng muốn phong danh phi tử cho người đó, đến cả một cung điện tử tế để ở cũng chưa ban cho.
Mấy đám tần phi mỹ nhân trong cung đều âm thầm đề cao cảnh giác, không tài nào đoán ra nữ nhân nhà nào hay cung nữ nào là nhân vật được thánh sủng kia, tò mò muốn biết mặt cái người được sủng ái kia. Chỉ có Đinh Chiêu Dung biết, cái người được gọi là ‘tiểu quý nhân’ kia chính là hài tử trông giống Hoàng hậu buổi tối hôm đó.
Một nam hài tử không thể có khả năng sinh hạ dòng dõi rồng phượng, sắc suy nhi ái trì, cũng không thể uy hiếp được ả. Nhưng y lại có dung mạo giống Hoàng hậu…… đó lại là một chuyện khác……
[10: sắc suy nhi ái trì: nữ nhân chỉ dựa vào nhan sắc mà đi hầu hạ người khác, một khi sắc đã tàn, thì sự sủng ái cũng theo đó mà giảm đi, rồi cuối cùng là tình nghĩa liền đoạn tuyệt.Trong bài thơ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dịch, hai câu ca nữ trong bài thơ có nói đến chính là ví dụ điển hình:”Đại phàm dĩ sắc sự nhân giả,(con người thường lấy sắc để đối xử với người khác)Sắc suy nhi ái trì, ái trì tắc ân tuyệt.”(sắc mà không còn, tình cảm cũng đoạn tuyệt)]
Không chỉ có Hoàng thượng bên đó, mà còn có Thái tử bên Đông cung, từ hôm đại hôn tới giờ, cũng chẳng quấn quít với Thái tử phi lắm, trái lại mấy ngày trước còn có tin Thanh Hà công chúa có thai. Thanh Hà công chúa bất quá chỉ là nghĩa nữ của Hoàng hậu mà thôi, nếu bàn về xuất thân, cũng chỉ là một nữ quan nhỏ bé, ai ngờ cái thai trong bụng nàng ta lại kinh động đến tận tam cung, hàng ngày người đem huyết yến cùng trân châu bảo quý đến biếu tặng nườm nượp như nước chảy. Tình hình này, đứa trẻ trong bụng nàng ta sau này trở thành hoàng thái tôn cũng là điều dĩ nhiên.
Nhưng cũng rất kỳ quái, ngay cả Thái tử phi mới phong kia lại một chút cũng không để tâm, hàng ngày chỉ lo vơ vét ngân lượng, trưng diện châu ngọc bảo thạch, miễn là được sống như thần tiên phi tử thì những mặt khác tuyệt không quan tâm. Ngay cả tin lương đễ của Thái tử mang thai cũng không thể khiến nàng ta thêm cảnh giác, tựa như ngoại trừ việc ăn sung mặc sướng ra, ngay cả Thái tử cũng chẳng thèm để ý.
Đinh Chiêu Dung nghiến răng, thầm nghĩ nếu ả không được sủng, làm sao có thể để người khác qua mặt mà ung dung tự tại sống được? Nếu bổn nương không thấy hài lòng, thì Hoàng hậu kia cũng đừng nghĩ đến chuyện an phận mà sống qua ngày!
Ả nhấc bút, phóng một dòng chữ lên giấy, sau đó cuộn chặt lại đưa cho tiểu thái giám, khi đi rồi còn ngoái đầu lại cười:
– nếu làm tốt, sẽ có thưởng.
Trung tuần tháng hai, Đinh thượng thư thượng tấu, hiện nay quốc thái dân an, tứ phương thái bình, nhưng con cháu hoàng tôn lại chẳng có nhiều, nên khuyên Hoàng thượng mở cuộc đại tuyển nữ nhân, làm phong phú hậu cung, dòng dõi hoàng thất thêm đông đúc, duy trì nòi giống.
Hai năm nay, Kiền Vạn Đế không tổ chức đại tuyển nữ nhân, phong phi hay sinh con, ấy vậy mà lần này khẩu khí lại thoáng.
Ngày hôm sau, Hoàng đế phê duyệt: chuẩn tấu.
Minh Đức đang trực bên ngoài thư phòng, cúi đầu xem đống tấu chương ngập đầu hôm trước. Đang định chấp bút viết mấy chữ, y liền cảm thấy trên cổ tay đã xuất hiện vòng tay chạm hai viên phượng hoàng châu, theo cổ tay mà chạm vào mặt bàn. Minh Đức nhíu nhíu mày, trong lòng liền bùng lên một trận hỏa, thuận tay tháo ra rồi ném sang một bên.
Ai ngờ Trương Khoát đã đứng ở phía sau từ lúc nào, lên tiếng ho khẽ một tiếng, sau đó cúi người cười nói:
– Đại nhân, Hoàng thượng truyền chỉ. Gần đây thời tiết vẫn còn lạnh, mỗi đại thần ngồi trực ngoài thư phòng đều được ban một chén cháo sen trắng.
Minh Đức nhìn bằng đuôi mắt, lạnh lùng liếc Trương Khoát. Nụ cười trên mặt Trương Khoát một chút cũng không đổi, cung kính bưng một bát cháo đến, đặt lên bàn.
Minh Đức cười lạnh một tiếng:
– …… Thần tạ ơn long ân.
Trương Khoát cười, thấp giọng nói:
Từ trong cung đến đại lao cẩm y viện ở ngoài thành, đi xe ngựa không mất đến một nén nhang. Kiền Vạn Đế thậm chí không cần ngồi xe, trực tiếp cầm roi thúc ngực phi đến tận cửa, ghìm cương lại hỏi:
– thủ vệ đâu?
Chỉ huy sứ vội vàng kêu một đám người ra quỳ rạp xuống trước bậc thềm cổng mà hành lễ:
– Khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Kiền Vạn Đế xuống ngựa, bước về phía đại lao. Chỉ huy sứ lảo đảo rồi chạy theo sau, cẩn thận hỏi:
– Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn đi đâu? Hoàng thượng cẩn thận sàn trơn……
Kiền Vạn Đế đột nhiên dừng bước:
– Thượng Quan Minh Đức đang ở đâu?
Chỉ huy sứ sửng sốt, thầm nghĩ mình quả nhiên đã bắt đúng người đó rồi. Lúc áp giải y đến, có người đến nói với hắn rằng Thượng Quan Minh Đức rất được sủng ái, không thể xét xử giống như các quan viên phạm lỗi được, vì thế mới sai người chuẩn bị cho y một lao phòng đơn, chu đáo chiêu đãi cơm nước. Không ngờ rằng chuyện vừa mới truyền đi thì Hoàng thượng đã đích thân đến đây, đã thế lại còn kêu thẳng tên Thượng Quan Minh Đức nữa!
Chỉ huy sứ lau mồ hôi, cười xòa nói:
– Thượng Quan đại nhân hiện rất ổn, đang ở lao phòng phía đông. Hạ quan không dám tùy tiện định tội, nên sai người đối đãi rất tử tế, một chút ủy khuất cũng không có……
…… Uổng công ta điên cuồng thúc ngựa phi đến đây……
…… Đối đãi rất tử tế, một chút ủy khuất cũng không có…… Nói không chừng đã thưởng thức mùi đàn bà rồi……
Bàn tay dưới ống tay áo của Kiền Vạn Đế dần cuộn lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn, trông đáng sợ vô cùng.
Chỉ huy sứ cẩn thận đánh giá sắc mặt của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy ngài chẳng buồn cũng chẳng vui, nên hơi do dự, liền nơm nớp lo sợ hỏi:
– Hoàng thượng, người xem……
Kiền Vạn Đế đột nhiên cười lớn. Nụ cười kia dường như rất khoái trá, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác như gió xuân nhuần nhã vậy.
Chỉ huy sứ trong lòng còn cảm thấy mờ mịt, liền nghe thấy đấng bề trên tự cao tự tại cười nói:
– ngươi làm tốt lắm.
Chỉ huy sứ chân cẳng mềm nhũn, thiếu chút nữa thì khuỵu xuống:
– Thần… thần không dám!
– Dẫn hắn đến. – Kiền Vạn Đế thản nhiên nói. – Trẫm phải…… tự mình xét xử!