Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 36 : Truyền thừa phượng ấn

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Phượng hoàng ấn được kế thừa)



Đại quân Tây Uyển chỉ trong một đêm đã tiến sâu vào đất Thiên triều, tinh binh Tây Uyển quốc từ trong Sơn Kiếm quan tràn vào, giống như mũi đao sắc nhọn, đâm thẳng vào biên giới phía Bắc.



Tây Uyển quốc tuy rằng lãnh thổ còn hoang vắng, nhưng nhân dân lại có tinh thần thượng võ cao, vài thập niên gần đây nông nghiệp còn được mùa to, hơn hẳn Thiên triều, tựa như sư tử hung mãnh vừa thức tỉnh. Trác Ngọc trước khi tiến cung là một kẻ xuất thân từ chiến trường, nghe nói hắn chưa từng nếm mùi thất bại, hơn nữa quân hắn tiến đến đâu là giết sạch đến đó. Dần dần, trẻ con Thiên triều ở biên giới phía Bắc có khóc đêm, chỉ cần cha mẹ dọa một câu ‘Trác Ngọc đến kìa’, đứa nhỏ kia nhất định sẽ sợ hãi mà ngậm miệng lại.



Lần này, y không tàn sát dân trong thành, mà cứ đi đến đâu là truyền bệnh dịch đến đó. Tà thuật Tây Uyển phức tạp thâm hiểm, bản thân Trác Ngọc cũng là một cao thủ tà thuật, đại quân cứ đi đến thành nào, thì thành đó lập tức bị bệnh dịch hoành hành, cứ như vậy mà bao nhiêu thành trì bị tổn thất. Không lâu sau, rất nhiều quan quân trấn thủ biên cương chỉ cần nghe nói đại quân Tây Uyển quốc chuẩn bị tiến đến là lập tức đào tẩu, thế nên tốc độ xâm chiếm cũng được đẩy nhanh. Biên giới phía Bắc của Thiên triều liền rơi vào thế nguy hiểm.



Gia Nho Châm là lão nhân gia được tiên đế tối tôn kính. Kiền Vạn Đế được lên làm Thái tử, kỳ thật ít nhiều cũng nhờ lão chân nhân kia nói với tiên đế.



Gia chân nhân biết nhìn xa trông rộng, biết xem xét tinh tượng, biết tính toán bát quái, Tiên đế vẫn tin tưởng rằng hắn có thể đoán trước được tương lai. Lúc Lý Ký vẫn còn là một Hoàng tử phơi mặt ngoài chiến trường bắt đầu sự nghiệp, có một lần trở về kinh, Gia chân nhân đã chỉ vào hắn, rồi nói với Tiên đế:



– Mệnh rồng!



Chính vì những lời này mà Tiên đế đã quyết định không chọn Đông Dương vương Tấn Nguyên mà lập Lý Ký làm Thái tử. Cũng bởi vì câu nói này, Lý Ký sau khi lên ngôi được mười mấy năm vẫn tôn Gia chân nhân làm đế sư (thầy của vua), cấp cho Tinh điện trong nội cung, đứng trong hàng nhất phẩm đại quan. Có thể nói, cả triều đình này, người Kiền Vạn Đế trọng dụng nhất là mấy người nhà Đinh gia cùng Hạ gia, nhưng người mà hắn tín nhiệm nhất suốt mười mấy năm qua không có ai khác ngoài Gia chân nhân chẳng màng thế sự kia.



Lúc này, Gia Nho Châm đang lẳng lặng nhìn một cuốn sách lụa vàng, bên trên có mấy nét chữ to còn chưa ráo mực, mùi mực tàu vẫn quanh quẩn trong Tinh điện tối đen.



Tà long xuất thế, lúc này chỉ có thể lấy chân long mà đối đầu. (rồng chân chính, trái với rồng ác ở đầu câu)



Đây là lệnh của Kiền Vạn Đế âm thầm ban xuống. Kỳ thật Kiền Vạn Đế không hẳn tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, nhất là trong thời điểm chiến tranh loạn lạc, chỉ có thể dùng đao sắc thương nhọn mà quyết đấu, đâu có thừa thời gian mà lo chuyện quỷ thần? Từ xưa đã có không ít vương triều chỉ vì quá mê tín mà dẫn đến họa diệt quốc đó thôi!



Thế nhưng có đôi lúc, có thể mượn cớ mấy thứ mê tín đó mà làm cho người không tin cũng không thể không tin.



Đại thái giám Trương công công giao cho Gia Nho Châm cuốn sách lụa vàng có dấu vua, thần tình tươi cười nói:



– Ý tứ của Hoàng thượng rất rõ ràng, Thái tử yếu đuối vô năng như vậy, không phải là chuyện tốt…… Tuy nói sẽ lập đứa bé trong bụng Thanh Hà công chúa làm hoàng tôn, nhưng vạn nhất Thái tử có làm gì sai, bị nhốt vào đại lao, vạn nhất hoàng tôn cũng giống như phụ thân hắn thì…… Xem ra, vẫn là nên đưa Thái tử ra chiến trường nằm gai nếm mật vài năm…… Không phải Hoàng thượng không đếm xỉa đến tình phụ tử, Hoàng thượng cũng là xuất thân từ chiến trường, lúc này đưa Thái tử ra chiến trường không phải là hại hắn, kỳ thật là thương hắn a……



Nếu Thái tử có thể trở về, đương nhiên sẽ dựa vào kinh nghiệm chiến trường mà có đủ tư cách làm Thái tử hơn, như thế việc lên ngôi cũng thuận lợi hơn.



Nhưng nếu Thái tử không may hi sinh vì đất nước, thì trong đám mấy hoàng tử còn lại kia, lại đành chọn ra một người mà bồi dưỡng vậy……



Gia Nho Châm biết rằng quẻ của hắn, kỳ thật chỉ là một thứ công cụ. Nhưng ai mà chẳng là công cụ cho Kiền Vạn Đế? Ông đâu còn sự lựa chọn nào khác? Chỉ là một lão nhân ẩn mình trong thâm cung mười mấy năm nay, ông còn có thể có sự lựa chọn khác sao?



Tà long xuất thế, lúc này chỉ có thể lấy chân long mà đối đầu…… Ngày mai phải vào triều dâng cuốn sách lụa này, tức là đêm nay ông phải thức cho đến khi xem tinh tượng xong mới thôi…… Hoàng thượng không có khả năng ngự giá thân chinh, thì còn ai có thể xưng làm chân long? Ngoại trừ Thái tử ở Đông cung, còn có thể đùn đẩy trách nhiệm này cho ai đây?



Gia Nho Châm khẽ thở dài, chậm rãi buông bút xuống, đặt cuốn sách lụa vàng cùng bao đựng vào trong ngăn kéo. Sau đó, bên ngoài truyền vào một thanh âm nhẹ nhàng:



– Chân nhân, ngài có dùng trà không?



Gia chân nhân mỗi đêm đều phải điều khí trong người, thưởng trà rồi mới đi ngủ được, vì thế cũng chẳng để tâm lắm, chỉ gật gật đầu:
Y mặc một bộ áo choàng màu thiên thanh, trái ngược hoàn toàn với quan phục. Dây lưng nhẹ nhàng bị cởi ra, chiếc áo choàng uể oải rơi xuống đất, tựa như từng chiếc lá lìa cành.



Thượng Quan Minh Đức tiến đến đứng trước các triều thần, lúc bộ triều phục kia rơi xuống đất, mọi người đứng sau sắc mặt đều thay đổi.



Một hình xăm phượng hoàng lớn in trên lưng thiếu niên.



Một hình xăm phượng hoàng kim hồng hoàn chỉnh, rõ ràng, đang giương cánh bay lên.



Gia chân nhân cơ hồ muốn phát ngất, miệng hắn không ngừng run rẩy, câu nói cũng không rõ ràng:



– …… Người của Thiên gia di tộc…… Hình xăm phượng hoàng…… Đúng là hình xăm phượng hoàng……



Trong truyền thuyết, người của Thiên gia di tộc đều có mang một hình xăm phượng hoàng, nhưng gia tộc này sớm đã bị giết sạch, tại sao lại xuất hiện một người ở đây.



Rất nhiều người đã từng nghe nói đến điều này, nhưng lại có nhiều người chưa từng nghe qua bao giờ. Truyền thuyết thần kỳ này theo dòng thời gian trăm ngàn năm qua mà phai nhạt dần. Thế nhưng hiện thực trước mặt chứng minh rằng truyền thuyết kia vẫn còn tồn tại, phượng hoàng ấn vẫn còn kia, trên thân thể kia chính là hình xăm đó.



Một hình xăm vô cùng sống động.



Y đối mặt với Kiền Vạn Đế, nên hắn không thể nhìn thấy ấn ký dài từ vai đến tận thắt lưng của y. Hắn chỉ nhìn thấy trước mặt mình là vật nhỏ vẫn cuộn tròn trong lòng hắn, là một thiếu niên, người là tất cả đối với hắn. Giờ đây, người kia đang bán ***, kiên cường đứng giữa triều đường, phía sau là vô số ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ.



Nếu có một ai có thể để ý đến sắc mặt Kiền Vạn Đế, thì chắc chắn sẽ còn thấy đáng sợ hơn nữa.



Nhưng thực ra có mình Trương Khoát nhìn thấy. Kinh nghiệm làm đại thái giám của một kẻ quyền lực to lớn như núi kia, hắn biết khi nào thì đừng nhìn vào mắt người đó, khi nào thì phải quan sát sắc mặt của Hoàng đế. Hắn nhìn Kiền Vạn Đế, đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh: Hắn cảm thấy nếu Gia chân nhân có yêu cầu Hoàng hậu tự mình ngự giá thân chinh, thì sắc mặt của Kiền Vạn Đế cũng không khó coi như lúc này.



Hắn lại quay sang nhìn ánh mắt của Thượng Quan Minh Đức, ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống người kia vậy.



Một kẻ âm trầm nhưng thâm độc.



Buổi triều trở nên hỗn loạn, Gia chân nhân ngất lịm, một nhóm các tướng lĩnh lại giống như được thoát khỏi gông cùm, suýt nữa thì biến cung điện thành bãi chiến trường. Cuối cùng Kiền Vạn Đế quyết định dứt khoát: Hôm nay bãi triều, ngày mai tái nghị.



Minh Đức quỳ gối trong đám quần thần, lắng nghe thanh âm lạnh như băng, cố kìm nén tức giận của nam nhân kia. Môi khẽ nở nụ cười, trên mặt bắt đầu hiện chút nếp nhăn.



Cho dù hắn có thể trốn tránh được ngày hôm nay, nhưng không thể trốn được cái miệng của đám bề tôi hôm nay đã cãi nhau nảy lửa kia.



Quần thần nối đuôi nhau rời khỏi đại môn của chính thái điện. Vừa ra đến ngoài, một làn gió xuân ấm áp thổi qua người y. Có thể làn gió ngoài biên giới vẫn mang hơi lạnh, tựa như rượu nồng dao nhọn. Nhưng đó cũng là sự đau đớn nhuốm máu tự do đối với y.



Minh Đức đang bước xuống thềm ngọc, đột nhiên có người giữ một tay y lại. Trương Khoát tiến ra đằng trước y, cúi đầu thật sâu:



– Minh Đức, Hoàng thượng, ngài ấy…… đang ở ngự thư phòng đợi công tử……