Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 62 : Lương thần hư thiết

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


(Ngày lành không đoán trước)



Cây kim cuối cùng cũng được rút ra, hai người ngồi giữa màn sương hương dược đều toát mồ hôi lạnh. Trác Ngọc đặt Minh Đức nằm xuống giường, còn mình thì đứng lên, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc tỉnh táo lại thì cả người đã ngồi phịch xuống giường.



Kiền Vạn Đế đứng phắt dậy:



– Quốc sư sao rồi? – Hắn ít nhiều cũng hiểu được tính tình Trác Ngọc, dù lòng có nóng như lửa đốt thì thanh âm vẫn bình tĩnh.



– Ta không biết.



Trác Ngọc chậm rãi thu hồi kim châm, thanh âm khàn đặc như cổ họng bị nứt.



– Y có thể hồi tỉnh, có thể không. Khi nào hồi tỉnh ta cũng không biết, tỉnh lại rồi có khôi phục trí nhớ hay không ta cũng không biết…… Nếu gặp may, cộng với việc chăm sóc cẩn thận, sau này y có thể sinh hoạt như bình thường.



Kiền Vạn Đế cảm thấy lòng mình trùng xuống:



– Còn nếu không gặp may?



Giọng Trác Ngọc vẫn bình thản:



– Chuẩn bị hậu sự đi là vừa.



Kiền Vạn Đế ngây ngốc ngã xuống bên giường, Minh Đức nằm trên giường, ấn đường hơi nhíu lại, dường như trong mộng gặp áp lực khiến y không an giấc.



Trác Ngọc ngồi nghỉ một lát, hít mạnh một hơi rồi đứng lên, cười hỏi:



– Bệ hạ, ta muốn hỏi ngươi một câu. Nếu ta là ngài, ta tình nguyện giữ bên mình một con mèo con ngoan ngoãn chứ không chọn con mèo lúc nào cũng xù lông giương móng dọa người. Ngài nghĩ sao?



Kiền Vạn Đế đơn giản đáp lại:



– Y là ngoại lệ.



Tay hắn nhẹ nhàng xoa dịu ấn đường Minh Đức, rồi vuốt dọc theo hai má, đến khóe môi, lướt qua quai hàm rồi luyến tiếc rời đi. Đối với vị Hoàng đế làm chủ khắp thiên hạ giang sơn này, hóa ra cũng có một thứ khiến hắn phải trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay.



Trác Ngọc chợt nhớ đến lời nói của Lộ Cửu Thần hôm đó, hắn nói: ngươi căn bản không phải là người. Một Trác Ngọc tung hoành khắp chốn bao năm chưa từng để điều gì vào tai, duy chỉ có những lời Lộ Cửu Thần nói, lại khắc từng chữ từng chữ vào lòng y.




Minh Đức nhăn mi lại, nhẹ giọng hỏi:



– Ngươi là Lý Ký?……



Kiền Vạn Đế gật mạnh đầu.



– Vậy…… – Minh Đức ôm đầu – …… Vậy Hoàng đế kia…… là ai?



Kiền Vạn Đế ngẩn người.



Minh Đức quỳ phục xuống đất, bắt đầu rên rỉ.



– Đầu ta…… Đầu ta đau quá…… Ngươi để ta nhớ lại, để ta nhớ lại……



Y vẫn giữ nguyên tư thế trên mặt đất, Kiền Vạn Đế vẫn ôm chặt y. Cảnh tượng này quả thực rất thắm thiết, tựa như một đôi yêu nhau say đắm.



Kiền Vạn Đế vẫn không động đậy. Không biết đã qua bao lâu, thân thể Minh Đức dần dịu xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.



– Ngày trước ta muốn hỏi ngươi một câu. – Kiền Vạn Đế nhìn về phía xa xăm, thanh âm nhẹ nhàng như gió thổi. – …… Minh Đức, ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi vẫn sợ hãi? Ngươi sợ ta sao?



Thật lâu thật lâu sau, khi bóng đêm đã sâu thăm thẳm, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Minh Đức đã say ngủ, lại nghe thấy một thanh âm khe khẽ vang lên, giống như phá băng mà đi ra.



– Ta sợ tên Hoàng đế kia……



– …… Tên Hoàng đế đó rất xấu xa sao?



– Ừm.



– Vậy còn ta?



Lại một thời gian dài đằng đẵng nữa trôi qua, tựa như một mùa xuân bắt đầu đến tận khi mùa đông chấm dứt.



– Ngươi ư…… Ta không sợ ngươi, ta thích ngươi……