Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 65 : Thế gian như mộng

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Hoa sen nở rộ, suối chảy khe đá. Tiết trời đầu hạ tháng năm, lụa trắng phơi đầy đường. Tiếng trò chuyện cười đùa vọng lại từ nhà ai, ríu ra ríu rít tựa tiếng chim oanh.



Một thiếu niên thon gầy uể oải nằm dài trên ghế đá ngoài vườn hoa, khoác trên mình một tấm trường bào trắng in hoa văn bạc, cầm cây quạt phe phẩy trên tay. Một đám nữ tử xếp thành hàng trên thềm đá trước mặt y, tất cả đều đang độ xuân xanh, vì nhan sắc mà được nam nhân cung phụng lên trời, nhưng hôm nay đứng đây lại chẳng dám động đậy, lòng nơm nớp lo sợ.



Trương Khoát thở dài, thấp giọng nói:



– Minh Đức công tử, phủ Dương Châu tặng cho Thái thượng hoàng hai mươi mỹ nữ này. Thế nhưng bệ hạ lại nói không cho bọn tiến cung, vừa tới kinh thành liền bị đẩy về quý phủ công tử.



Minh Đức ngạc nhiên nói:



– Mỹ nhân tặng cho Lý Ký, đưa đến chỗ ta làm gì?



Trương Khoát chỉ biết cười trừ, Minh Đức liếc nhìn đám nữ tử rồi hỏi:



– Lý Ký muốn làm hòa thượng?



Trương Khoát tiếp lời:



– Cũng không phải thế, công tử còn ở đây, làm sao có thể……



Minh Đức cười rộ, ngắt lời hắn:



– Được thôi, lâu lâu được dịp hạ thần tặng cho những hai mươi mỹ nữ thế này, ta quyết định tặng các nàng cho đương kim thiên tử, ngươi mau đưa các nàng về kinh.



Đám nữ tử nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.



Lúc các nàng được đưa đến kinh thành, mấy ma ma lão luyện trong cung đã bí mật chỉ bảo, nói:



– Thái thượng hoàng định đưa tất cả về quý phủ của công tử Minh Đức ở Giang Nam làm nha hoàn. Mà công tử Minh Đức kia tính tình hiểm ác, sau khi y tiến cung, hậu cung không sinh thêm một hoàng tử nào, khó khăn lắm mới có tin vui của một quý phi, ai ngờ bụng còn chưa to đã bị bóp cổ mà chết…… Có biết Đinh quý phi mới được thăng làm Hoàng thái phi không? Nàng ấy vốn chẳng được thánh sủng đâu, năm đó công tử Minh Đức bệnh nặng thừa sống thiếu chết, may mà có nàng quan tâm chăm sóc, Hoàng thượng mới cảm động tấm lòng nàng, mới thăng nàng lên Hoàng thái phi đấy…… Mấy đứa nhà các ngươi cứ liệu mà cẩn thận! Vẻ ngoài của tên công tử kia tuy như tiên trên trời, nhưng thủ đoạn còn hiểm độc hơn cả diêm vương đấy!……



Mấy ma ma kia cũng thật tình, không nói thì thôi, hễ cứ mở miệng là tuôn toàn chuyện xấu, dọa đám nữ tử yêu kiều mảnh mai này sợ đến mức hồn phi phách tán, trên đường về Dương Châu khóc sưng cả mắt, cứ làm như nơi đó là âm phủ địa ngục không bằng. Lúc gặp Minh Đức thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, một đám người đứng run lẩy bẩy, ấy vậy lại lộ ra mấy phần đáng yêu.



Chính tai nghe thấy mình không những không phải chết, mà cũng chẳng phải làm nha hoàn, trái lại còn được tặng cho Hoàng đế trong cung, cả đám sung sướng như đang ở trên chín tầng mây.



Trương Khoát khó xử nói:



– Tấm lòng của công tử, Hoàng thượng nhất định sẽ cảm động. Nhưng có điều công tử không biết đó thôi, Túy quý phi được sủng ái nhất hậu cung, Hoàng thượng hầu hạ còn không đủ, giờ…… còn thêm những hai mươi……



Minh Đức lạnh lùng gườm mắt nhìn hắn:



– Không sao. Lấy một tấm thiệp ra đây, viết mấy chữ ‘thần đệ kính tặng, hoàng huynh cứ việc thưởng thức, đừng lo quốc sư nhiều quá’. Hoàng thượng nhất định không làm khó dễ các nàng.



Kỳ thật vị Hoàng đế trẻ tuổi kia sợ nhất ba điều: đầu tiên là sợ vợ, bởi vì vợ hắn quản hắn rất nghiêm, con hắn cũng chỉ bám mẹ nó thứ hai là sợ Trác quốc sư, bởi vì mỗi ý kiến về quốc sự của y đều rạch ròi, xác đáng, thường xuyên bắt bẻ bá quan văn võ trong triều khiến bọn họ mất mặt mới thôi thứ ba chính là sợ tiểu hoàng đệ ở Giang Nam Thượng Quan Minh Đức, bởi vì Minh Đức rất đáng sợ, tuy rằng hiện tại không quản lý hắn nữa, nhưng tâm lý hắn từ trước đã vậy, khiến cho vị trưởng huynh này luôn cảm thấy mất mặt.



Trương Khoát cũng thầm cảm thông mấy phần cho vị thiên tử trẻ tuổi này, cúi người nói:



– Nô tài lĩnh chỉ.



Hai mươi mỹ nữ vừa được đưa đến kinh thành, lại cun cút quay về Dương Châu, còn chưa kịp uống chén trà, lại lục tục kéo nhau lên xe đến thành Trường An. Kết cục cùng ngày hôm đấy, Túy quý phi nổi giận, tiểu thái tử Minh Tú khóc nháo, hai mẹ con nhất quyết cho rằng chồng với cha mình dám vượt tường, Hoàng thượng bị đuổi ra ngoài chỉ biết đen mặt lại, rồi ủy khuất vác chăn gối đi ngủ ở thư phòng.



Ngồi ở thư phòng một lúc, hai mươi mỹ nữ kia liền tiến vào, vẻ ngoài hút hồn, trên người còn mang theo mùi hương thơm ngát. Kết quả là hết người này sà vào người khác lại ôm cổ, Trương Khoát đứng một bên lặng lẽ dâng tấm thiệp kia lên, bên trên đề mười hai chữ rõ ro bằng giấy trắng mực đen:



Mỹ nhân trong lòng, chuyết chính phế quốc. Thần đệ kính tặng. (đại ý là ’em trai tặng anh zai mỹ nhân để ấm giường, mong anh zai đừng quan tâm đến triều chính quốc sự làm gì, cứ hưởng thụ đê’ =)))



Nét chữ cứng cáp sắc nhọn, đấng thiên tử trẻ tuổi dường như có thể thông qua nét chữ kia mà cảm nhận được phong thái quang minh lỗi lạc đến kinh người của hoàng đệ mình.



Vị Hoàng đế đáng thương, quý phi chiếm tẩm cung, mỹ nhân chiếm thư phòng, hắn đành thất thểu vác thân đến lãnh cung ngủ, chịu lạnh mà xoay sở đến bình minh. Kết quả quý phi nghĩ hắn qua đêm cùng mỹ nhân, mỹ nhân lại nghĩ hắn ngủ cùng quý phi, mới sáng sớm đã đến làm ầm lên với hắn, tiểu thái tử Minh Tú còn thừa dịp hỗn loạn mà chùi nước mũi vào long bào. (chết cười, gia đình đầm ấm quá =)))



Tâm trạng Hoàng đế hôm đó quả thực chỉ muốn cắm đầu xuống đất mà chết quách đi, hắn vội vàng lôi bộ quần áo thường dân dưới tận đáy tủ ra, cải trang rồi rời cung, dẫn theo mấy thị vệ tới Giang Nam.



Tới Giang Nam làm gì ư?




Minh Đức cơ hồ chẳng nói được gì, lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rên rỉ đầy *** mỹ, hòa với tiếng mập hợp càng khiến người ta hồn phi phách tán. Lý Ký cầm lấy tay Minh Đức, khiến y chỉ có thể dựa vào nơi mập hợp của hai người, cộng thêm với tốc độ tiến nhập càng lúc càng nhanh, khoái cảm tích tụ lại khiến y không thể nghĩ được gì.



– Được… được rồi…… Ta đáp ứng ngươi…… Được mà……



Lý Ký thở dốc, ép hỏi:



– Đáp ứng cái gì?



– Mùa đông hàng năm…… A……



Cơn cao trào qua đi, Minh Đức mềm nhũn nằm trong lòng Lý Ký, hai tai ong ong chẳng nghe thấy gì. Lý Ký hôn lên thái dương Minh Đức, thỏa mãn mỉm cười:



– …… Ân, mùa đông hàng năm ta sẽ đến, nhớ kỹ đây là do chính ngươi mời ta nhé.



Minh Đức định phản bác lại, nhưng một chút khí lực cũng không có, vừa mở miệng ra thì cả người mệt mỏi không thốt nên lời.



Giọng Lý Ký vô cùng vui sướng:



– …… Đồng ý rồi thì không được đổi ý đâu đấy.



Hạ qua thu tới, khi sương lạnh mùa đông giăng kín, đoàn nghi trượng vàng chói đến rồi lại đi, biểu rõ khí thế oai nghiêm của hoàng cung. Tòa nhà lớn kia quanh năm náo nhiệt, hoa mùa xuân nở đầy vườn, sen mùa hạ phủ kín mặt hồ, đêm đông giá rét lại có người thương âu yếm ủ ấm, cùng vượt qua quãng thời gian lạnh lẽo khắc nghiệt nhất trong năm.



Thế nhưng y không biết rằng nơi kinh thành, sâu tận trong thâm cung, tiết trời quanh năm chỉ có hai mùa xuân hạ. Nam nhân kia bấm tay nhẩm tính, từng ngày từng ngày chờ đợi trời chuyển lạnh, người ta thì mong tiết trời nắng ráo quang đãng, hắn thì lại mong mùa đông lạnh lẽo mau đến để đi tránh rét.



Thời gian thoắt trôi như thoi đưa, chớp mắt đã qua mấy năm. Khóm hoa bên cửa sổ nở rộ rồi lụi tàn mấy bận, giật mình nhìn lại đã thấy hoa xuân chớm nở, băng tuyết tan biến.



Thế gian như một giấc mộng dài, bao quanh bởi ba thước sương thu.



Mười ba năm trôi qua, Kiền Vạn Đế Lý Ký biến mất khỏi hoàng cung.



Có người nói Thái thượng hoàng đã thăng thiên, có người nói hắn đã hóa tiên sử sách cũng không ghi chép rõ ràng, chỉ lưu lại tên tuổi cùng vài nét sơ lược cả cuộc đời hắn.



Kiền Vạn Đế lên ngôi khi vừa cập quan, cả đời khẳng khái kiên cường, chiến công lừng lẫy, tiếng thơm lưu truyền cho con cháu.



Trừ những dòng ghi chếp ít ỏi này, những thứ khác đều không rõ.



Minh Đức vừa mở cửa, đã thấy Lý Ký đứng ở thềm, giang tay về phía y, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như nhiều năm trước.



– Đừng đuổi ta đi nữa nhé!



Minh Đức cầm lấy tay hắn, sau đó thấy mình nằm trọn trong lòng ngực hắn, vẫn giống khi y còn là một đứa trẻ thích nuông chiều ngày xưa, bỏ mặc mọi thứ, chỉ cần tình yêu của nam nhân kia là đủ.



Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy.



– …… Lúc đó ngươi nói yêu ta…… giờ vẫn còn yêu ta chứ?



Tiếng cười của Lý Ký trầm đục như phát ra từ tận đáy lòng:



– Ta vẫn luôn yêu ngươi.



Vùi đầu vào hõm cổ người kia, Minh Đức khẽ gật đầu, thanh âm nhẹ như hơi thở hòa vào trong gió:



– …… Ta cũng vậy……



Sử sách ghi lại: Tại vị mười ba năm, Hoàng đế lâm bệnh băng hà, Thái tử Minh Tú đăng cơ, lấy niên hiệu Thanh Hòa. Thái tử thể lực nhược nhưng tính tình kiên cường, nói chuyện điềm đạm, hỉ nộ không ai đoán được. Mười bốn tuổi dẫn binh Bắc phạt, ngự giá thân chinh, bản tính quyết đoán như tổ tiên, khiến thiên hạ thán phục. Song bản tính tàn bạo, cai quản quá nghiêm ngặt, bị nhân dân oán thán.



Tái bút: Năm Thanh Hòa thứ năm, quốc sư biến mất không rõ tung tích.



CHÍNH VĂN HOÀN