Phượng Huyền Cung Thương
Chương 110 : Hồn chi yểm (1)
Ngày đăng: 23:47 21/04/20
Thời điểm Mạc Thu tỉnh lại có hoảng hốt trong nháy mắt.
Hắn nhớ rõ chính mình bởi vì sợ đại thúc lo lắng mà trộm lên Mị Sơn một mình nhớ rõ chính mình ở trong núi hái được rất nhiều dược liệu quý báu bình thường khó gặp được nhớ rõ chính mình lúc hạ sơn còn hướng một lão tiều phu hỏi thăm đường xuống núi nhớ rõ …
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, hắn nhưng lại một chút cũng không nhớ rõ.
Chung quanh thực im lặng, thật giống như cả thế giới chỉ còn lại có một mình hắn.
Bất quá cẩn thận lắng nghe, hắn vẫn là nghe thấy tiếng cây cối ở trong gió sàn sạt rung động, nghe được tiếng kêu của chim chóc, nghe được xa xa tiếng dã thú gầm gừ, nhưng trước mắt là một mảnh sương mù, lại làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra bản thân đang ở nơi nào.
Hắn cố gắng mở to hai mắt, mới phát hiện chính mình còn ở ngọn núi, lúc này hắn đang tựa vào một gốc cây cổ thụ, bên người là sọt đựng thuốc.
“Nguyên lai ta đang ngủ.” Hắn sờ sờ đầu, lẩm bẩm.
Vài tia nắng chiều xuyên thấu qua cành lá rậm rạp trong rừng cây cổ thụ loang lỗ trên mặt đất, ở trên mặt đất tích tụ một đám lá rụng thật dày. Sắc trời đã dần dần tối sầm lại.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu như bị đại thúc biết mình trộm lên núi, nhất định sẽ lại bị giáo huấn, ân, vẫn là nhanh trở về thì tốt hơn. Lại nói tiếp, người nọ có đôi khi thật đúng là đối xử với hắn như con.
“Hứ, đại thúc thúi!” Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, hung hăng đá bay một cục đá dưới chân, lớn tiếng reo lên: “Ai muốn ngươi xem ta như con? Ta muốn ngươi xem ta như vợ! Vợ! Hiểu hay không? Vợ!” (Ách, bé gào thét dữ vậy mà lại chỉ muốn làm vợ thôi à, hèn gì mấy anh kia áp đại thúc, ngược lại bé thì bị đại thúc áp, thật là không có chí lớn a)
Nghĩ là nghĩ như thế, cước bộ vẫn như cũ không ngừng. Dù sao người nọ không tìm thấy hắn, nhất định lại sẽ cả đêm lo lắng đến ngủ không yên.
“Được rồi, nể tình ngươi lo lắng cho ta như vậy, ta về sau cũng sẽ không cố ý chọc giận ngươi nữa.” Hắn có chút vui rạo rực nghĩ. Kỳ thật hắn cũng chỉ vì làm cho người nọ chú ý đến mình, mới làm mấy trò nghịch ngợm mà thôi.
Hắn nhớ rõ chính mình đi đúng đường xuống núi, chính là lại cảm thấy có chút gì đó bất đồng.
Sương mù dần dần dày đặc lên, sắc trời cũng càng lúc càng tối sầm.
Thấy không rõ đường, hắn chỉ có thể theo cảm giác đi về phía trước.
Hắn nhìn thấy phía trước thấp thoáng có ánh sáng. Hắn đi đến nơi có ánh sáng phát ra.
Trước mắt tầm nhìn rộng mở trong sáng.
......
Giết hắn, mau giết hắn …
Ai, giết ai? Rốt cuộc giết ai?
Giết hắn, chính là hắn …
Được …
......
Ngoài phòng gió mát thổi qua, bóng cây nhẹ lay động, nhiều chấm sáng rơi trên mặt đất.
Cũng là một đêm không ngủ.
Phượng Hiên Dã tà ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn đèn trong Trọng Huy Uyển đã tắt.
Đã là một đêm.
Đối với chuyện phát sinh trên người Mạc Thu, hắn có dự cảm không tốt.
Bởi vì chuyện tương tự hắn cũng đã từng làm.
Mà Hầu Tuyết Trần khi rời đi nói với hắn một câu cũng xác minh suy đoán của hắn.
“Ba canh giờ đã gần qua, Mạc Thu cũng sắp tỉnh …” Hắn than nhẹ một tiếng, phát giác thế gian nhân quả đều có báo ứng.
......
Đi tới Trọng Huy Uyển, một màn trước mắt thiếu chút nữa làm cho hắn hình thần câu diệt.