Phượng Huyền Cung Thương

Chương 112 : Bị thương sơ tỉnh

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Ta biết chính mình không chết, chính là đang ngủ. Có lẽ xác thực mà nói, hẳn là đang hôn mê.



Bên cạnh vẫn có người. Mùi hươngjt*** bụt thản nhiên vờn quanh bốn phía, có thể làm cho hơi thở của ta vô cùng yên ổn.



Người nọ luôn lôi kéo tay của ta, nói với ta chuyện khi chúng ta còn bé, trong lúc đó cũng luôn có chất lỏng ấm áp chảy ở trên mặt ta, lại như là chảy vào lòng ta.



Qua nhiều năm như vậy ta vẫn không biết, nguyên lai hắn cũng sẽ rơi lệ.



Rất muốn mở mắt ra nhìn hắn, nói với hắn ta không sao, chính là thân thể giống như không phải của mình, chết lặng, cứng ngắc, hoàn toàn không thể khống chế.



Không biết là đã qua mấy ngày, mùi hương *** bụt biến mất, đổi thành hơi thở của người ta quen thuộc, lại đồng dạng ôn nhu.



Mà mùi hương *** bụt không còn xuất hiện.



Đợi cho ta rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, đã muốn là nửa tháng sau.



Trợn mắt nhìn quanh, cẩm khâm chức bị, rường cột chạm trổ.



Giáng Lạc Các của Phượng Hiên Dã.



“Ly Chi, ngươi rốt cục tỉnh!” Ta chỉ khẽ nhúc nhích một chút, liền đánh thức người đang ngồi ở bên giường.



“Ân.” Ta nhìn Đoạn Khâm, gật gật đầu.



Mấy ngày chưa từng ngủ ngon, gương mặt hắn có chút tái nhợt, trong mắt tơ máu hằn lên, lúc này thấy ta tỉnh lại, thần tình sợ hãi lẫn vui mừng.



Trên người băng bó thật dày thuyết minh ta lần này bị thương không nhẹ, mà đối với chuyện đã xảy ra trước khi bị thương, ta đều còn nhớ rõ.



“Ta ngủ bao lâu?” Uống miếng nước do Đoạn Khâm tận tay đưa tới miệng, ta hướng hắn cười nói.



“Đã gần nửa tháng.” Hắn nghiêng người lại đây, ở trên môi ta hôn một cái, lập tức lộ ra một nụ cười chua xót, “Ngày ấy thấy ngươi cả người toàn là máu nằm ở nơi đó, ta thiếu chút nữa nghĩ đến phải … Phải …” Ngập ngừng một chút, rốt cuộc hắn cũng không nói được.




Thân thể bỗng dưng cứng đờ.



Nội lực đã xuất, nếu dám thu hồi tất sẽ sinh ra phản phệ với bản thân, nội lực càng mạnh thương tổn do phản phệ tạo thành càng lớn, Phượng Hiên Dã hắn …



Đang muốn mở miệng, ngẩng đầu đã thấy bóng trắng tung bay trước mắt, mà Hầu Tuyết Trần không ngờ là không thấy bóng dáng.



Đứng ngẩn ở cửa một lúc lâu, ta rốt cục bước vào.



Trong phòng, Mạc Thu chính vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên giường, hai tay bị xiềng xích khóa ở hai bên khung giường. Thấy ta đi vào, hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng tĩnh mịch khi nhìn thấy ta toàn thân băng bó trắng toát nháy mắt nổi lên gợn sóng.



“Đại thúc, ngươi … ngươi bị thương?” Hắn muốn hướng lại đây, xiềng xích rung động, hắn nhưng không cách nào di động mảy may.



Hắn ngơ ngác nhìn xiềng xích liếc mắt một cái, lại ngẩng đầu lên, “Đại thúc, vì sao phải khóa ta lại? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Không đành lòng lại nhìn ánh mắt bất lực như thế của hắn, ta quay mặt đi, “Ngươi không nhớ rõ chuyện gì sao?”



“Nhớ rõ cái gì? Ta phải nhớ rõ cái gì? Nhớ rõ … Không nhớ rõ, ta cái gì cũng không nhớ rõ …” Hắn cúi đầu thì thào, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ, thẳng đến lâm vào không tiếng động.



Hắn đột nhiên phát ra một trận cười to.



“Ha ha ha, Phượng Ly Chi, ngươi đi chết đi! Ta muốn giết ngươi! Ha ha ha ha …” Hắn lại ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ lên hung hăng trừng ta, tiếng cười tà nịnh vang vọng, chói tai vô cùng.



“Giết ngươi … Giết ngươi …” Dần dần hắn cười đủ rồi, an tĩnh lại, lại chính là thì thào lặp lại hai chữ này, như nói mê.



Ta nhìn hắn, vẫn nhìn thấy, lại không biết nên lấy biểu tình như thế nào đối mặt với hắn.



Bàn tay giấu trong tay áo không tự giác nắm chặt lại, thẳng đến sinh đau mới buông ra.



“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu ngươi.” Ta nhẹ giọng nói, xoay người rời khỏi phòng.