Phượng Huyền Cung Thương
Chương 49 : Gặp lại không nhìn được
Ngày đăng: 23:46 21/04/20
“Chủ thượng, căn cứ thủ hạ điều tra, cái người cùng lão cung chủ giống nhau ngụ ở nơi này.” Một gương trẻ tuổi gương mặt trầm tĩnh cúi đầu đứng ở một bên chờ chỉ thị.
Phượng Hiên Dã lẳng lặng nhìn chung quanh tiểu viện sát chân núi này, một tấc lại một tấc đảo qua mỗi một góc, giống như có thể tìm được dấu vết người nọ tồn tại để lại.
Chỉ thủ vi thiên, mây mưa thất thường. Cô quạnh kiêu ngạo cùng khí độ sớm xâm nhập cốt tủy, chưa từng có cái gì có thể làm cho hắn nghỉ chân dừng lại, mà giờ khắc này, trong lòng cũng tràn ngập các loại tình tự không hiểu, như hỉ như bi, trăm chuyển ngàn quy.
Đơn giản tất cả là vì đó là y (“vì đó là em”, bài ruột của ta a, iu Hiên ca chết mất). Người làm cho hắn yêu nhiều năm như vậy, cũng hận nhiều năm như vậy.
Ly Chi, ta tin tưởng ngươi không có chết. Ta tìm ngươi lâu như vậy, mà lần này, thật là ngươi sao?
“Các ngươi tìm ai?” Thiếu niên thanh tú đẩy cửa bước ra, nhìn hai nam tử trẻ tuổi đang đứng trước cửa nhà hắn.
Bạch y nam tử khoanh tay mà đứng vẫn chưa trả lời, trên gương mặt không chút thay đổi nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ cao thấp đánh giá hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh liệt đến tựa hồ có thể xuyên thấu da thịt người khác.
Dưới ánh mắt của hắn, Mạc Thu chỉ cảm thấy mình giống như bị đóng đinh trên mặt đất, toàn thân đau đớn không chỗ nào che giấu.
Người này, chính là Phượng Hiên Dã sao?
“Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta lần này tới là muốn tìm một người.” Thanh y nam tử tiến lên từng bước nói.
“Tìm người? Các ngươi tìm người nào?” Miễn cưỡng chính mình dời đi lực chú ý, Mạc Thu nói, “Ta cùng cha ta ở nơi này nhiều năm, chưa từng gặp qua ngoại nhân.”
Ta mới mặc kệ các ngươi là ai. Nếu đại thúc không muốn nhìn thấy các ngươi, ta sẽ không cho các ngươi mang hắn đi.
Ai ngờ Bạch y nhân kia đẩy hắn ra đi thẳng vào cửa. Kinh hô một tiếng, Mạc Thu vội vàng tiến lên ngăn cản.
Cảm giác được ánh mắt của ta, hắn xoay người nhìn lại ta, sâu trong đôi mắt thâm thúy hơi hơi dao động một chút.
“Phó Hồi.” Hắn trầm giọng gọi, ngoài cửa một người tuổi còn trẻ lập tức đi vào, đúng là Phó Hồi ngày đó muốn giúp ta rời đi Bác Dương.
Chính là lúc này hắn trầm ổn trấn tĩnh, hoàn toàn bất đồng với tính tình lỗ mãng lúc đó.
“Lập tức chuẩn bị một cỗ quan tài tốt nhất, ta muốn đưa Ly Chi hồi cung.” Phượng Hiên Dã nhìn thẳng phía trước, trong mắt lại khôi phục lạnh lùng vốn có.
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”
“Còn nữa, thông tri Đoạn đường chủ, đã tìm được lão cung chủ, kêu hắn cấp tốc hồi cung.” Nói xong câu này, chỉ nhìn ta liếc mắt một cái, hắn liền xoay người rời đi.
Trước mắt bỗng dưng tối sầm, miễn cưỡng ổn định thân hình dưới sự nâng đỡ của Mạc Thu, chỉ cảm thấy mọi sự tịch liêu, ức ức thành khoảng không.
Đoạn Khâm trở về Phượng Huyền Cung …
Là bởi vì ta, hay là bởi vì …
Buổi nói chuyện với Phượng Hiên Dã làm cho ta bắt đầu lo sợ bất an không thể khống chế.
Thế sự phiền nhiễu, phiền đến làm cho lòng người hoảng sợ.
Ta hiểu ra, ta chung quy vẫn là không bỏ xuống được.