Phượng Huyền Cung Thương
Chương 56 : Thiều quang
Ngày đăng: 23:46 21/04/20
Thời điểm ta đi vào thư phòng của Mục Thanh Dương, hắn quay lưng về phía ta đứng trước một bức hoạ.
Hắn nhìn bức họa kia, tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Cả bên trong một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng vang rất nhỏ khi ta dẫm trên thảm tuyết nhung phát ra.
“Hà Ngôn, ngươi đã đến rồi.” Hắn phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, xoay người lại, lại không nói nữa, chính là lẳng lặng nhìn ta. Ánh mắt đó giống như là có thể đọc thấu lòng người.
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng sản sinh một loại bối rối. Ta quay đi, bỗng nhiên không dám cùng hắn mặt đối mặt.
“Hà Ngôn, sắc mặt ngươi không tốt, tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Hắn hỏi, ngữ khí cùng bình thường cũng không có gì bất đồng.
“Ách, ta chỉ là có chút lạ giường thôi, không có gì đáng ngại.” Trong đầu hiện lên đủ loại hoang đường tối hôm qua, ta không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía sau Mục Thanh Dương.
Nơi đó có một bức họa nữ tử.
Nữ tử trong tranh khinh liễm làn váy, đang đứng trên một cây cầu trúc tinh xảo. Tóc đen chỉ vén tại một bên tai dùng trâm bạch ngọc vãn khởi, quần áo tố sa váy dài chấm đất, dáng người mềm mại nhẹ nhàng. Mặt mày rõ ràng là xán như xuân hoa, kiểu như thu nguyệt, lại nhiễm ưu sầu thản nhiên.
“Đó là mẫu thân của ta.” Mục Thanh Dương nhìn bức họa kia, trong thần sắc hiện lên một tia nhu tình, “Tuy rằng ta đối với nàng hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Sao có thể …” Ta có chút kinh ngạc.
“Nàng sau khi sinh ta ra liền di thế. Lúc ta 5 tuổi bị giao cho song thân của Tiểu Niệm nuôi nấng, năm 10 tuổi bị đưa đến Tuyết Chu Sơn bái sư học nghệ, về sau mới có ta như hiện tại.” Khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu, hắn nói được vân đạm phong khinh, nhưng người nào hiểu chuyện đều biết hắn bỏ bớt đi rất nhiều chuyện.
Tuyết Chu Sơn là nơi cực lạnh, cả năm đều là mùa đông, tuyết trắng bao phủ, quanh năm không thay đổi. Một đứa bé, hắn phải thích ứng như thế nào với thời tiết rét lạnh nơi đó, hắn lại phải chịu bao nhiêu gian khổ mới đạt tới cảnh giới như hiện giờ?
“Đại thúc, ngươi như thế nào ở trong này? Ta tìm ngươi thật lâu!” Tiếng nói trong trẻo vang lên, tiếp theo trước mắt xuất hiện gương mặt thần thái sáng láng của Mạc Thu.
“Di, đây là cái gì?” Hắn nhặt một bức hoạ trên mặt đất lên xem.
Trong tranh chính là một nam nhân. Người trong bức tranh đang nhìn xa xa, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc mang theo nụ cười thản nhiên, giống như là đứng ngoài trần thế, cười nhìn nhân sinh thế thái.
Người này, mang đến cho ta một loại cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.
“Uy, người này không phải đại thúc sao?” Mạc Thu tựa đầu để sát vào tỉ mỉ nhìn nhìn, ngẩng đầu hồ nghi nhìn Mục Thanh Dương, “Đại thúc, ta đã nói Mục Thanh Dương này đối với ngươi không có hảo ý mà! Ngươi xem hắn còn ẩn giấu bức họa của ngươi.”
Mục Thanh Dương luôn luôn trầm ổn bình tĩnh tại một khắc này lại có chút chân tay luống cuống, “Không … Tranh này không phải của ta … Ta …”
“Mạc Thu, tranh này không phải của Thanh Dương, ngươi xem!” Ta chỉ vào bút tích trên bức tranh, trên đó có một chữ “Khanh”.
“Mặc kệ bức tranh này có phải của hắn hay không, nhưng hắn đang thu giữ bức tranh này!” Mạc Thu bất mãn thì thầm, lại hung hăng liếc Mục Thanh Dương một cái, “Tranh này, ta cầm đi. Đại thúc là của ta, ngươi đừng hòng cướp đi!”
Sau đó hắn lại ôm cánh tay của ta làm nũng nói: “Đại thúc, ta ở trong viện này thật nhàm chán a, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi!” Nói xong, hắn kéo ta bước đi.
Khi ngang qua người Mục Thanh Dương, ta nhìn hắn cười xin lỗi, hắn vô tình khoát tay, cũng cười đáp lại.
Mà ta lại không chú ý tới chua xót che giấu trong nụ cười kia.