Phượng Huyền Cung Thương

Chương 63 : Cố nhân hiện

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


Phượng Huyền Cung ở trên giang hồ có nơi truyền phát tin tức rất nghiêm mật, mà Quản Đàm cũng cố ý không có phong tỏa tin tức của ta, bởi vậy Phượng Hiên Dã thực dễ dàng có thể tra ra tung tích của ta.



Ta không biết Phượng Hiên Dã sẽ ứng đối như thế nào, chính là ta không nghĩ tới, hắn thế nhưng sẽ áp dụng phương thức như thế.



“Phó Hồi?” Ta đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn nam tử đứng ở trước giường ta.



Nam tử đứng ở chỗ tối, cúi đầu xuống, thấy không rõ bộ dạng, chỉ có thể y hi phân rõ là hắn, mà trong tay hắn, tựa hồ còn nắm lấy một người.



“Uy, ngươi làm ta đau, mau thả ta ra!” Người nọ không ngừng giãy dụa, nghe thanh âm tựa hồ là … Tả Niệm?



“Ta đã đưa ngươi đến đây, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Mau buông ra!” Tả Niệm căm giận nói. Hắn cũng không muốn gặp Phượng Ly Chi, mấy ngày nay hắn vẫn tránh nhìn thấy y, nhưng luôn không như mong muốn, tự dưng lại bị cái người xa lạ kèm hai bên tới đây.



Phó Hồi do dự một chút, buông hắn ra đồng thời đưa tay muốn điểm huyệt đạo của hắn, lại bị hắn nhẹ lách mình tránh đi. Chỉ nghe Tả Niệm lạnh lùng nói: “Ngươi không cần điểm á huyệt của ta, ta sẽ không gọi người đến.”



Nói xong, hắn ngồi thẳng xuống ở bên cạnh bàn, rót một ly trà đã nguội lạnh, liền nhìn ánh trăng bàng bạc một chút, nhẹ nhàng đứng lên.



“Dù sao mặc kệ ta có kêu hay không, ngươi cũng không thể đem Phượng Ly Chi ra khỏi nơi này.” Thanh âm Tả Niệm mang theo một ít trào phúng, còn có một chút … mất mát thản nhiên.



“Ngươi chính là thủ hạ của Phượng Hiên Dã? Quản Đàm đã gia tăng canh phòng ở đây, lấy tình trạng hiện tại của ngươi, vào được đến đây đã là miễn cưỡng, ngay cả chính ngươi có thể còn sống đi ra ngoài hay không vẫn còn chưa biết, ngươi lại muốn mang theo Phượng Ly Chi rời đi bằng cách nào?”



Lúc này ta mới chú ý tới, trên người Phó Hồi có vết thương, khiến cho sắc mặt hắn có chút tái nhợt không bình thường.



Ngày đó cùng Phó Hồi gặp mặt ở biệt quán tại Bác Dương, hắn lỗ mãng thẳng tính cùng hiện tại nội liễm đạm mạc hoàn toàn bất đồng, tinh tế nghĩ lại, hiện giờ có lẽ mới thật sự là hắn, mà lúc trước chỉ là đóng kịch, tất là do Phượng Hiên Dã bày mưu đặt kế.



Mà hiện giờ, hắn đơn thương độc mã đi vào nơi này, cũng không phải đơn giản vì cứu ta như vậy.


Hắn kêu Phó Hồi nhắn cho ta những lời này, lại là có dụng ý gì?



Phượng Hiên Dã … Ngươi rốt cuộc biết được bao nhiêu …



“Tả Niệm, ta muốn gặp Quản Đàm.” Ta đi đến trước mặt Tả Niệm, đoạt chén bạch ngọc trong tay hắn, đặt lên bàn thật mạnh.



Hắn vẫn duy trì tư thế tay giơ giữa không trung, chính là lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng thấu xương.



Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười.



“Ngươi muốn gặp Quản Đàm? Hắn không phải ở ngoài cửa sao.”



Mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên ta đi ra khỏi Hoài Bích Các. Gió lạnh run, rõ ràng cảnh sắc cùng với lúc ta vừa tới là không sai biệt lắm, lại giống như đã cách ngàn ngày.



“Phó đường chủ, ngày đó chịu một chưởng của ta, không nghĩ tới hôm nay ngươi còn có thể lấy lực lượng một người xông vào nơi này, không hổ là tân nhậm đứng đầu bốn Đường chủ của Phượng Huyền Cung.”



Theo thanh âm, từ trong bóng cây chậm rãi đi ra một người. Quần áo cẩm y thanh lịch, tư thái như trước là từ dung tao nhã không bức bách, ẩn ẩn lộ ra quyết đoán cường giả.



Tuy rằng nhìn như chỉ có một mình hắn, nhưng là ta biết, ở mỗi một góc âm u bên cạnh chúng ta, đều có thể có ám vệ tiềm tàng.



“Ly Chi.” Thanh âm vẫn đang là ôn nhuận, chính là trong mắt hắn nhìn ta đã không còn ôn nhu ngày xưa, “Ngươi muốn rời khỏi ta?”



“Quản Đàm, ngươi thả ta đi.” Ta nhìn thẳng vào hắn.



“Bởi vì Phượng Hiên Dã?”



“Bởi vì Phượng Hiên Dã.”



Hắn cười. Cao ngạo mà tịch mịch.



“Nếu ta không đáp ứng?”



“Ta chết.”