Phượng Huyền Cung Thương

Chương 7 : Chữa thương

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


Đoạn Khâm hôn mê ba ngày, ta một mực ở bên cạnh chiếu cố hắn.



Trong mộng hắn vẫn cầm lấy tay của ta, cau mày, thống khổ thì thào: “Đừng, van cầu ngươi, đừng …”



Hắn nhất định là thấy ác mộng.



Luôn cảm thấy hắn kỳ thật cũng không giống vẻ bề ngoài thoải mái như vậy, hơn một lần thấy hắn một mình ngắm hoàng hôn, trong mắt tràn đầy cô đơn.



Phải có quá khứ đen tối thế nào, mới có thể làm cho một người đang ngủ cũng chịu tra tấn?



Lúc Đoạn Khâm tỉnh lại, ta đang ghé vào bên giường hắn ngủ gật. Hắn vừa động, ta liền tỉnh.



“Ngươi rốt cục tỉnh, muốn ăn cái gì ta đi làm cho ngươi.” Ta đỡ hắn dậy, đặt gối đầu ra sau lưng, để cho hắn tựa vào đầu giường.



Hắn lắc lắc đầu ý bảo không cần. “Ngươi theo giúp ta trò chuyện đi. Khi đó ta thực đã cho ta không thể trở về.” Hắn cúi đầu ho khan vài tiếng, ta vội vàng rót nước cho hắn.



“Cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra. Trước ngực ngươi trúng một đao vừa dài vừa sâu, sâu thêm một chút nữa mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn.”




Hắn nhìn mỗi một chỗ ngón tay hắn mơn trớn, ánh mắt thâm u như hướng tới nơi xa xôi, chỉ thì thào nói: “Cung chủ hắn sẽ cười với mọi người, sẽ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mỗi người bên cạnh hắn, nhưng lại giống như nhìn không thấy bất luận kẻ nào. Từ sau khi tiền nhiệm cung chủ Phượng Huyền Dã mất, hắn chưa từng chân chính vui vẻ qua.”



Ta không hề động. Kia một cái chớp mắt, ta rõ ràng thấy được trong mắt hắn chợt lóe thống khổ rồi biến mất.



“Đoạn Khâm, ngươi …” Thích Phượng Ly Chi sao? Ta muốn hỏi, cuối cùng lại không hỏi nên lời.



“Được rồi được rồi, nói chuyện này để làm gì. Dù sao hiện tại ngươi chính là Phượng Ly Chi, Phượng Ly Chi chính là ngươi.” Giảo hoạt cười, khoát tay không có việc gì, hắn nháy mắt lại biến trở về Đoạn Khâm vô lại.



Ta biết hắn là đang an ủi ta.



“Đoạn Khâm, ta muốn rời nơi này, rời đi Phượng Huyền Cung.” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt vô cùng kiên định.



Hắn nhìn ta trong chốc lát, thở dài, biết nói cái gì cũng vô dụng.



Ta muốn rời đi Phượng Huyền Cung, càng xa càng tốt. Không biết vì sao, nơi này luôn cho ta một loại cảm giác, tựa như một cái nhà giam thật lớn, mà ta ở bên trong gian nan thở dốc.



Ta không muốn suy nghĩ vì cái gì Phượng Hiên Dã nắm toàn bộ mọi chuyện trong cung, lại để cho ta làm cung chủ Phượng Huyền Cung không muốn suy nghĩ ánh mắt lạnh như băng của hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì không muốn suy nghĩ vì cái gì hắn rõ ràng biết ta không phải Phượng Ly Chi nhưng mỗi khi nhìn thấy ta một lần rồi lại một lần thâm tình gọi tên Ly Chi cũng không muốn suy nghĩ Phượng Ly Chi, Phượng Hiên Dã cùng cung chủ tiền nhiệm Phượng Huyền Dã rốt cuộc có quan hệ gì. Vì cái gì mỗi một việc đều giống như một hồ nước sâu không thấy đáy. Ta không thèm nghĩ nữa, ta không đi hỏi, ta cũng không muốn biết.



Ta cũng không phải người của thế giới này, cũng không muốn tham dự phân tranh ở thế giới này, cho dù ông trời để cho ta tiếp quản thân thể của Phượng Ly Chi, ta cũng muốn cùng quá khứ của hắn nói tạm biệt, để sống một cuộc sống mà ta mong muốn.



Cho nên, ta phải rời khỏi nơi này.