Phượng Huyền Cung Thương
Chương 79 : Tả niệm chi thương
Ngày đăng: 23:46 21/04/20
Ngày trong lúc ba người cộng thêm hai vẹt cãi nhau cứ lẳng lặng trôi qua. Một tháng rất nhanh qua đi.
Không có lòng dạ quỷ kế, cũng không có lục đục với nhau, việc ngày xưa theo gió, ngày hôm nay, ta chỉ nghĩ cái gì đều không muốn đi so đo, nằm xem kiếp phù du này như mộng vậy, bình tĩnh vượt qua mỗi một ngày.
Bất tri bất giác đã vào đông.
Mấy ngày liền tuyết lớn che kín màu sắc nguyên bản của thế giới này, một mảnh trắng xoá yên tĩnh không tiếng động, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp phản xạ ra ánh sáng trắng chói mắt, lọt vào đáy mắt, trong lòng liền luôn tràn đầy vui mừng.
Khó được một ngày trời nắng, hai người kia đột phát hưng trí nói muốn vào núi săn thú, vì thế còn lại một mình ta ngồi trên nhuyễn tháp dưới mái hiên cùng tiểu xoa và tiểu quyển trong ***g mắt to trừng mắt nhỏ.
Nguyên bản nghĩ muốn dạy nói cho hai vật nhỏ biết nói tiếng người này, ai ngờ hai con vẹt kia chỉ lo tán tỉnh lẫn nhau, đều lười liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng liền dần dần không còn hứng thú.
Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nghe tiếng tuyết đọng trên mái hiên, chậm rãi từng giọt từng giọt, ta liền có chút buồn ngủ.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân dẫm trên tuyết. Đột nhiên bừng tỉnh, ta sâu sắc cảm giác được, người tới không phải Đoạn Khâm hay Mạc Thu, mà hắn cũng không để ý đến việc bị ta phát hiện.
Y phục trường bào màu lam nhạt, tay cầm một thanh đoản kiếm, người tới đứng cách ta một trượng, chính là mặt không chút thay đổi nhìn ta.
Cư nhiên là hắn …
“Tả công tử, không biết lần này đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?” Ta chậm rãi đứng dậy, vươn ngón tay chọc chọc hai chú chim kia. Hai tiểu gia khỏa trừng đôi mắt nhỏ đen lúng liếng nhìn ta, bỗng nhiên hứng thú phấn khởi hẳn lên, kêu kêu la la loạn xạ nhưng không biết đang kêu cái gì.
“Phượng Ly Chi, ta nghĩ ngươi hẳn là biết mục đích lần này ta tới.” Tả Niệm lạnh lùng nói.
Hồng trần hồng trần, chúng ta đều là khách qua đường trên con đường hồng trần này, nặng nề đi tới cuối đời, khi nào mới có thể tìm được tẫn lộ cùng đường về?
“Các ngươi đều giải tán trước đi! Ta cùng Tả công tử có việc gấp phải làm, nói với Đoạn đường chủ, khi nào ta làm xong việc thì sẽ trở về, hắn không cần lo lắng.”
Các ẩn vệ được mệnh lệnh, nháy mắt liền biến mất vô tung. Vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh, là một trong các chức trách của bọn hắn.
“Phượng Ly Chi, ngươi …” Tả Niệm nhìn ta, khó có thể tin hiện rõ trong mắt.
“Tả công tử, ta biết mục đích thật sự ngươi tới hôm nay. Đi thôi.” Ta như trước là cười, cho dù biết nụ cười của mình giờ phút này có bao nhiêu miễn cưỡng.
Ta tỉnh lại trong phòng khách của một khách ***.
Huyệt đạo bị điểm đã được cởi bỏ, ta nằm ở trên giường, nhớ tới lời Tả Niệm nói trước khi đi.
Hắn nói: bởi vì thương y, cho nên không muốn nhìn thấy y tự tra tấn chính mình như thế.
Chính là người tra tấn y, rốt cuộc là chính y, hay là ta?
Có một số việc, như ẩn trong sương mù không thể thấy rõ, cho dù nghĩ thông suốt, ta cả đời này cũng sẽ không nói ra.
Trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn cười, vì thế liền cười to thành tiếng, tiếng cười quanh quẩn trong không trung, có vẻ vô lực cùng mỏi mệt như thế.
Quản Đàm, nếu ta chưa từng gặp ngươi, thì tốt biết bao.